• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm thứ Bảy, Nhan Linh đã cùng Trần Trạc Thanh ra siêu thị mua đồ. Họ chuẩn bị nguyên liệu cho nồi lẩu buổi trưa và tiệc nướng buổi tối. 

Mua xong đồ cũng đã ba tiếng trôi qua. Vừa về nhà không lâu, chuông cửa vang lên. 

Nhan Linh nói: “Để em ra mở cửa.” 

Người đến là Tư Kỳ. Vừa bước vào, cô tháo mũ và khẩu trang xuống. Đột nhiên cảm giác có gì mềm mềm lướt qua chân, cô giật mình: “Cái gì thế này?” 

Nhìn xuống, cô thấy một con mèo.

Đầu to, mặt tròn, mắt lớn long lanh, đáng yêu vô cùng. Nó còn vẫy đuôi với cô nữa. 

Tư Kỳ vui vẻ kêu lên, bế con mèo vào lòng rồi ngồi xuống sofa: “Nhan Linh, cậu nuôi mèo từ khi nào vậy?”  

Nhan Linh: “Mèo của Trần Trạc Thanh nuôi, tên là Tháng Năm.” 

“Tháng Năm à.” Tư Kỳ gọi tên mèo, vuốt v3 bộ lông mềm mại, rồi chu môi muốn hôn nó. “Nào, để mẹ nuôi hôn một cái nhé.” 

Nhan Linh nghe cô tự xưng thì không nhịn được cười: “Sao cậu lại thành mẹ nuôi của nó rồi?” 

Tư Kỳ tự nhiên đáp: “Mèo của Trần Trạc Thanh, anh ấy là ba, cậu là mẹ, thì mình đương nhiên là mẹ nuôi rồi.” 

“Đúng không, anh Trần –” Tư Kỳ nói xong còn kêu Trần Trạc Thanh đang ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn một tiếng.

Trần Trạc Thanh: “Đúng.” 

Nhan Linh không biết nói gì thêm. Cô đứng dậy hỏi Tư Kỳ: “Cậu uống gì? Trà, nước lọc, hay nước ngọt?” 

Tư Kỳ: “Nước ngọt. Có nước cam không?” 

“Có.” Nhan Linh lục trong túi đồ vừa mua, lấy ra một chai nước cam, đưa cho Tư Kỳ. “Đặc biệt mua cho cậu đấy.” 

Trần Trạc Thanh mới chuyển đến đây vài ngày, tủ lạnh còn trống trơn. Nhan Linh đành mua sẵn đồ uống cho từng người theo sở thích.

Khi ở siêu thị, cô còn hỏi Trần Trạc Thanh uống gì.

“Anh uống nước lọc là được, còn Thịnh Tây Vũ thì cái gì cũng được.” 

Tư Kỳ: “Cảm ơn cục cưng nhé.” 

Nhan Linh để cô chơi với mèo, tiện tay cho mèo ăn. Còn cô thì vào bếp giúp Trần Trạc Thanh. 

Anh vừa lấy gà ra để chuẩn bị xử lý, thì cô lên tiếng: “Đợi đã.” 

Nhan Linh lục túi đồ, lấy ra một cái tạp dề mới mua, xé bao bì, bước tới trước mặt anh. 

Chưa đầy một giây sau, Trần Trạc Thanh cảm thấy có thứ gì đó quàng qua đầu mình rồi rơi xuống cổ.

Nhan Linh đứng phía sau, kéo dây tạp dề vòng qua eo anh, buộc chặt ở phía sau. 

Làm xong, cô để ý tay áo anh hơi dài nên lại gần hơn.

Trần Trạc Thanh giữ nguyên tư thế, mặc kệ cô “điều khiển”. 

Anh cúi đầu nhìn cô, cằm vô tình lướt qua đỉnh tóc cô, mùi hương dịu nhẹ phảng phất.

Từ góc này, anh thấy rõ hàng mi dài cong vút, chiếc mũi nhỏ nhắn, và khuôn mặt trắng trẻo của cô. 

Cô nâng tay lên, ngón tay nhẹ lướt qua cổ tay anh, túm lấy ống tay áo kéo lên, để lộ cánh tay rắn rỏi. 

“Xong rồi đấy.” 

Nhan Linh lùi lại một bước, mỉm cười: “Anh làm tiếp đi, em đi rửa rau.” 

Tư Kỳ bế mèo, không biết từ lúc nào đã đứng ở bếp đảo. Cô tận mắt chứng kiến toàn bộ cảnh này. 

Thấy Nhan Linh quay lưng về phía họ, Tư Kỳ len lén tiến lại gần Trần Trạc Thanh, cười ranh mãnh: “Nhan Linh nhà tôi có phải rất chu đáo không? Cưới được cô ấy là phúc của cậu đấy.” 

Trần Trạc Thanh: “Nhà cậu?”

Tư Kỳ không ngờ anh chú ý điểm đó, vừa buồn cười vừa bất lực. Cô chỉ vào mình, rồi chỉ vào anh: “Nhà… chúng ta, được chưa?” 

Trần Trạc Thanh: “Là nhà tôi.”

Tư Kỳ cạn lời, bế mèo quay đi. 

Một lúc sau, chuông cửa lại vang lên. Lúc đó, cả Nhan Linh và Trần Trạc Thanh đều đang bận. Nhan Linh nhờ Tư Kỳ ra mở cửa, nói chắc là Thịnh Tây Vũ tới. 

Tư Kỳ bế mèo ra mở cửa. Gương mặt Thịnh Tây Vũ hiện ra đầu tiên. Anh ta theo thói quen, nói “Chào chị dâu.” 

Nụ cười trên mặt Tư Kỳ lập tức cứng đờ. Ánh mắt cô nhìn ra phía sau anh ta.

Nơi một người đàn ông có gương mặt giống anh đến bảy tám phần xuất hiện – Thịnh Đông Đình. 

Tư Kỳ lùi lại nửa bước, “rầm” một tiếng, đóng sầm cửa. 

Thịnh Tây Vũ: “…” 

Lần đầu tiên trong đời, cậu hai nhà họ Thịnh bị một cô gái đóng cửa vào mặt. Anh quay sang người đàn ông phía sau: “Anh nói anh không đến mà?” 

Sáng nay, anh ta không định gọi anh trai đi cùng, vì biết tính anh trai cứng đầu. Nhưng lúc lấy xe ở gara, anh phát hiện anh trai đã đứng sẵn đó, còn nói sao chậm vậy.

Thịnh Đông Đình: “Mày đến được thì anh đây cũng vậy.” 

Thịnh Tây Vũ: “Nhưng bạn gái cũ của em đâu có ở đây.” 

Thịnh Đông Đình: “…”

“Ông đây đến tìm người anh em của mình, đâu phải tìm cô ấy.” 

Thịnh Tây Vũ không muốn đôi co thêm với người đàn ông này, bèn đập cửa, lớn tiếng gọi vào trong: 

“Chị dâu, chị không cho anh tôi vào thì cũng cho tôi vào chứ!” 

Thịnh Đông Đình: “…” 

Không thấy bên trong đáp lại, Thịnh Tây Vũ hạ thấp giọng, đổi thái độ thành khẩn: 

“Nếu không cho chúng tôi vào, ít nhất cũng để quà chúng tôi mang đến vào được, cho cơ hội đi mà!” 

Cuối cùng, cửa cũng được mở, người ra là Trần Trạc Thanh. Thịnh Tây Vũ còn chưa kịp thốt lên “Anh em vẫn là tốt nhất” thì đã thấy Trần Trạc Thanh giơ tay chặn cửa, ý tứ rất rõ ràng. 

Thịnh Tây Vũ than thở: “Không phải chứ người anh em, chơi thật à?” 

Trần Trạc Thanh đáp: “Anh của cậu…” 

Thịnh Tây Vũ không thèm nghe hết, cúi người luồn qua dưới cánh tay Trần Trạc Thanh để vào nhà: “Thôi, tôi vào là được rồi, cậu cứ đóng cửa đi.” 

“…” 

Thịnh Đông Đình đẩy nhẹ cửa, một chân đã bước vào trong, chỉ vào hộp quà trên tay: “Tôi chỉ để quà xuống rồi đi.” 

Nhưng cái người miệng bảo “để quà rồi đi” lại tiếp tục kiếm cớ. Lúc thì nói khát nước, muốn uống nước, lúc lại bảo cần đi vệ sinh. 

Sau khi từ nhà vệ sinh ra, anh thong thả đi về phía bếp, nhìn quanh một vòng, cố tỏ vẻ như tình cờ hỏi: “Đang chuẩn bị gì vậy?” 

Nhan Linh ngẩng đầu, thấy anh đứng ngay trước mặt mình từ bao giờ. Cô hiểu ngay anh đang hỏi mình.

“Chuẩn bị nguyên liệu cho lẩu trưa nay.” 

Thịnh Đông Đình: “Ồ, vừa hay tôi cũng thấy đói rồi.” 

Nhan Linh vừa bận rộn, vừa theo phép lịch sự khách sáo: “Vậy anh có muốn ở lại ăn chút không…” 

“Được, cảm ơn.” 

Thịnh Đông Đình chưa đợi cô nói hết, đã nhanh chóng đạt được mục đích rồi quay lại ghế sofa ngồi.  

Anh tiện tay cầm lấy quả quýt trên bàn trà, bắt đầu bóc vỏ, bẻ một múi bỏ vào miệng. Vừa ăn vừa mặt dày nói với Trần Trạc Thanh: 

“Vợ cậu bảo giữ tôi lại ăn cơm, tôi cũng không tiện từ chối.” 

Nhan Linh: “…” 

Cô sững lại vài giây, nhận ra mình vừa bị anh “gài”. 

Thịnh Tây Vũ đã đoán trước được kết quả này, quay sang Nhan Linh nói: “Cô nàng phiên dịch thông minh đấy, nhưng vẫn còn non tay lắm.” 

Anh ta thừa biết, chỉ cần Thịnh Đông Đình vào được nhà, thì nhất định sẽ có cách ở lại.

Vừa rồi loanh quanh như vậy chính là để tìm cơ hội, và Nhan Linh là một “chú thỏ nhỏ” đã trở thành mục tiêu lý tưởng. 

Trần Trạc Thanh cũng hiểu rõ Thịnh Đông Đình là kiểu người ngoài miệng cứng rắn nhưng bên trong mềm lòng. Thấy anh ta tự tìm bậc thang để bước xuống, anh cũng không ngăn cản thêm. 

Tư Kỳ ngồi trên ghế đơn bên cạnh, ôm mèo, nghe câu nói của Thịnh Đông Đình mà buột miệng: “Không biết xấu hổ.” 

Thịnh Đông Đình mặt dày đáp lại: “Mặt tôi đẹp thế này, không xài sao được.” 

Tư Kỳ: “Đồ tự luyến.” 

Thịnh Đông Đình: “Từ này tôi nghe từ miệng cô không biết bao nhiêu lần rồi. Đổi câu khác đi.” 

Tư Kỳ suy nghĩ, đáp đúng như anh dự đoán: “Đồ thần kinh.” 

“Cô mắng tôi?” Thịnh Đông Đình bật cười, còn tỏ vẻ thích thú. “Tiếp đi.” 

Tư Kỳ không ngờ mình chửi anh lại nhận được phản ứng này, vô thức nói: “Anh là máu M à?”

Câu nói này lọt vào vùng “kiến thức mù mờ” của Thịnh Đông Đình: “Cái gì cơ?” 

Tư Kỳ không thèm giải thích, đặt mèo xuống, đứng dậy đi về phía bếp đảo, nói với Nhan Linh: “Mình qua giúp cậu một tay.” 

Thịnh Đông Đình quá hiểu Tư Kỳ, hành động trốn tránh này của cô rõ ràng là muốn giấu điều gì đó. 

Anh lấy điện thoại ra, tìm kiếm cụm từ mà cô vừa nói. 

Kết quả hiện ra: “Chỉ người có xu hướng thích bị ngược đãi.” 

Thịnh Đông Đình: “…”    

Cả buổi sáng bận rộn, cuối cùng tất cả món ăn cũng được chuẩn bị xong. 

Nhan Linh đặc biệt chuẩn bị một nồi lẩu uyên ương, đầu tiên bỏ gia vị và thịt vào nồi, sau đó lấy ra các loại sốt để mọi người tự pha theo ý thích. 

Miếng thịt đầu tiên Thịnh Tây Vũ chấm vào nước sốt thì lại lấy quá nhiều, ăn vào thấy hơi mặn, liền hỏi Trần Trạc Thanh có nước không, phải là nước đá. 

Trần Trạc Thanh đứng dậy đi lấy nước trong tủ lạnh cho anh ta. 

Trong lúc chờ, Thịnh Tây Vũ nhìn nửa phần nồi lẩu màu đỏ ớt, không chạm vào cũng cảm thấy cay, buột miệng nói: “Hai cô gái các cô thật giỏi ăn cay đấy.” 

Nhan Linh nghe thấy anh nói “hai cô gái” thì phản bác ngay: “Trần Trạc Thanh cũng ăn được mà.”

“Cậu ta á?” – Thịnh Tây Vũ kinh ngạc, “Cậu ta không ăn cay được đâu, dạ dày kém, không chịu nổi.” 

Trần Trạc Thanh vừa cầm chai nước đi về, nghe thấy câu này thì cúi đầu liền bắt gặp ánh mắt Nhan Linh nhìn mình, cô hỏi: “Anh không ăn cay à?” 

Cô nhớ rất rõ, lần trước dọn dẹp đồ ở nhà bà nội Trần xong hai người đi ăn, cô gọi món thịt bò sốt cay, hình như anh còn ăn khá nhiều. 

Trần Trạc Thanh mặt không đổi sắc: “Không sao.” 

Thịnh Tây Vũ nghe giọng điệu thản nhiên của anh thì nhắc nhở: 

“Không sao cái gì? Lần trước viêm dạ dày tái phát cậu quên bác sĩ đã nói gì à?” 

Trần Trạc Thanh nhét chai nước vào tay anh ta, dùng ánh mắt ra hiệu im miệng. 

Thịnh Tây Vũ lập tức hiểu ý, lời định nói cũng nuốt ngược vào bụng. 

Nhan Linh cắn một viên thịt, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Dạ dày anh không tốt thì sau này đừng ăn cay nữa.” 

Trần Trạc Thanh: “Được, nghe em.” 

Thịnh Tây Vũ, người vừa khuyên nhủ hết lời nãy giờ: “…” 

Anh ta thật sự phục rồi. 

Tư duy “não yêu đương” của Trần Trạc Thanh rốt cuộc có thể chữa trị được không đây.

Thịnh Tây Vũ định quay sang phàn nàn với anh trai mình, nhưng phát hiện Thịnh Đông Đình không ăn gì cả mà đang nhìn sang hướng khác. 

Ở đối diện họ, Tư Kỳ mặt đỏ ửng, không biết vừa ăn phải gì. Cô há miệng hít thở sâu, kêu lên: “Cay quá, cay quá, tôi cần nước!” 

Cô cúi đầu tìm ly nước cam của mình, mới phát hiện không biết từ lúc nào đã uống hết rồi. 

Đang định đi lấy cái khác thì một ly nước cam khác đã được đưa tới trước mặt cô. Tư Kỳ không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp cầm lấy uống ngay. 

Cảm giác mát lạnh làm dịu đi vị giác của cô trong thoáng chốc. Tư Kỳ vừa định cảm ơn người vừa đưa nước, ngẩng đầu lên mới nhận ra người vừa đưa ly nước cho mình là Thịnh Đông Đình. 

Thịnh Đông Đình dường như đoán được cô định nói gì, liền mở miệng trước: “Không cần khách sáo.” 

Anh kéo dài giọng, như vừa nhớ ra điều gì, giọng điệu đầy trêu tức: “Quên mất không nói, ly đó tôi đã uống qua rồi, chắc cô không ngại chứ?” 

Tư Kỳ mở to mắt: “Ly anh đã uống qua mà anh đưa tôi? Có cả nước miếng của anh!” 

Thịnh Đông Đình: “Cô cũng đâu phải chưa từng thử.” 

Tư Kỳ: “!!!” 

Câu chuyện bỗng nhiên đi theo hướng kỳ lạ, thu hút sự chú ý của ba người còn lại, tất cả đều tập trung vào họ. 

Mặt Tư Kỳ càng đỏ hơn, giống hệt một con tôm chín. 

Lần này, cô cắn răng nói như muốn kéo người xuống hố cùng mình: 

“Chết tiệt, Thịnh Đông Đình, tôi liều với anh luôn!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK