Hôm qua Nhan Linh xin nghỉ một ngày để đi đăng ký kết hôn, hôm nay vẫn đi làm như bình thường.
Giờ cao điểm buổi sáng, thang máy chật cứng người. Phía sau vang lên vài tiếng bàn tán “Nghe gì chưa?”, “Tin chuẩn không vậy?”
Nhưng chẳng ai nói rõ ràng chuyện gì.
Nhan Linh khó hiểu, cô đoán là công ty lại có tin đồn gì mới.
Đến văn phòng, cô vừa đặt túi xuống bàn làm việc thì thấy Viên Viên và vài đồng nghiệp từ phòng trà đi ra.
“Đến giờ tôi vẫn không tin nổi đó là thật.”
“Ai mà tin nổi, nhưng đúng là thật mà.”
Những câu nói này nghe quen quen, giống như những gì cô vừa nghe trong thang máy. Không nhịn được tò mò, cô hỏi: “Chuyện gì thật cơ?”
Viên Viên lập tức lao tới, vẻ mặt đầy hào hứng như vừa tìm được đồng minh: “Nhan Linh, cô cũng biết rồi à? Có phải cũng không dám tin là thật không?”
Nhan Linh: “???”
Rốt cuộc họ đang nói gì vậy?
Đúng lúc đó, Lục Lộ từ phòng tổng vụ đi xuống đưa tài liệu, nghe họ nói chuyện úp mở liền buột miệng nói thẳng: “Tổng giám đốc Trần hôm qua đăng ký kết hôn rồi.”
Nhan Linh: “!!!”
Điều cô ngạc nhiên nhất không phải chuyện đó, mà là việc làm thế nào mà họ biết được.
Có vẻ như cả công ty đều biết cả rồi? Lẽ nào hôm qua có ai đó nhìn thấy cô và Trần Trạc Thanh ở cục dân chính…
Nhan Linh cân nhắc có nên chủ động thừa nhận hay không: “Thực ra thì tôi…”
Viên Viên đột nhiên thở dài ngao ngán: “Nói thật nhé, trước đây tôi cứ tưởng Tổng giám đốc Thịnh kết hôn rồi thì Tổng giám đốc Trần vẫn sẽ độc thân suốt đời.”
Lục Lộ: “Nếu không tận mắt thấy bài đăng trên WeChat của anh ấy tối qua thì tôi cũng chẳng tin nổi.”
Nghe thấy từ trọng điểm, Nhan Linh lập tức lấy điện thoại ra xem.
Tối qua cô đi ngủ sớm, hoàn toàn không biết Trần Trạc Thanh đã đăng gì.
Đến khi mở WeChat, cô mới thấy anh đăng ảnh hai cuốn sổ đăng ký kết hôn. May mà chỉ chụp bìa đỏ, không để lộ khuôn mặt.
Nhắc đến bài đăng này, Lục Lộ buông tách trà xuống, hào hứng kể: “Sáng nay tôi còn phải đi xác nhận lại nữa cơ.”
“Lúc sáng đưa tài liệu cho Tổng giám đốc Trần, tôi còn ngây ngô hỏi: ‘Người anh kết hôn có phải là cô bạn thân của Tư Kỳ không?'”
“Các cô đoán xem anh ấy trả lời tôi thế nào?”
Viên Viên lập tức phối hợp phỏng đoán: “Với kiểu nói chuyện ngắn gọn của Tổng giám đốc Trần, chắc chỉ một chữ: ‘Phải’.”
Lục Lộ lắc đầu: “Không phải.”
Viên Viên như không tin vào tai mình: “Gì cơ! Không phải bạn thân của Tư Kỳ?”
Lục Lộ: “Không phải, mà cũng không phải chỉ có một chữ. Là ba chữ cơ.”
“Anh ấy nói là…”
Cô cố tình hạ thấp giọng, nhíu mày bắt chước dáng vẻ lạnh lùng của Trần Trạc Thanh: “Chứ còn ai.”
“Chứ-còn-ai!”
Lục Lộ lặp lại ba chữ đó, biểu cảm cực kỳ phấn khích: “Chính là cái kiểu rất đương nhiên ấy, các cô có hiểu được không?”
Viên Viên: “Tôi hiểu, tôi hiểu!”
Đúng là đàn ông đôi khi quyến rũ nhất là vì trí tưởng tượng của phụ nữ.
Nghe hai người họ nói chuyện, Nhan Linh không nhịn được cười. Nhưng cô quyết định tạm thời không nói ra sự thật.
Bây giờ dường như chưa phải lúc thích hợp.
Đúng lúc đó, điện thoại cô vang lên.
Người gọi đến là Tư Kỳ, cái tên họ vừa nhắc đến.
May mà không ai chú ý, Nhan Linh úp điện thoại xuống bàn, đi ra góc khuất mới nhận cuộc gọi.
Tư Kỳ mở miệng đã mang theo giọng trách móc: “Nhan Linh, cậu có còn coi mình là bạn thân nhất không đấy!”
Nhan Linh nghe mà không hiểu gì. Nhớ đến chuyện vừa rồi, cô bèn học theo ai đó, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Chứ còn ai.”
Tư Kỳ lập tức đáp trả: “Thế mà cậu kết hôn rồi lại giấu mình chuyện lớn như vậy à?”
Nhan Linh: “Sao cậu biết chuyện này?”
Hôm qua cô mới đăng ký kết hôn, vậy mà hôm nay cảm giác như cả thế giới đều biết.
Tư Kỳ: “WeChat của Trần Trạc Thanh chứ còn gì.”
Bảo sao.
Cô chợt nhớ lần trước ăn tối cùng nhau, Tư Kỳ có thêm WeChat của Trần Trạc Thanh.
Tư Kỳ: “Cậu cũng thật là, chuyện quan trọng thế này mà không đăng lên WeChat khoe một chút.”
Nhan Linh vốn ít khi đăng bài trên WeChat, cô giải thích: “Mình định hôm nay rảnh sẽ kể với cậu.”
Không ngờ chưa cần cô nói, mọi người xung quanh đã biết hết rồi.
Tư Kỳ cũng không phải người hẹp hòi, không hề trách móc, thậm chí còn cười gian: “Nói thật nhé, tiến độ của hai người nhanh quá đấy. Lần tới chắc không phải cậu mang bầu rồi chứ?”
Nhan Linh: “…”
“Chưa có gì đâu!” Cô hạ giọng vì sợ người khác nghe thấy, nói nhỏ: “Tư tiểu Kỳ, đầu óc cậu nghĩ đi đâu vậy.”
“Ôi, đúng là một nhà vui mừng, một nhà buồn phiền.”
Câu chuyện đột ngột chuyển hướng, giọng Tư Kỳ chùng xuống đầy cảm xúc.
Nhan Linh nhận ra sự khác lạ, lo lắng hỏi: “Làm sao thế?”
Tư Kỳ than thở: “Thịnh Đông Đình về nước rồi.”
“Không ngờ mình còn ngồi chung chuyến bay với anh ta, đúng là nghiệt duyên mà!”
Nhan Linh: “Tên này nghe quen quen nhỉ?”
Tư Kỳ: “Bạn trai cũ của mình đó.”
Nhan Linh: “Không phải.”
Điều cô chú ý không phải chuyện bạn trai cũ, mà là một điểm khác: “Anh ta với Thịnh Tây Vũ…”
Tư Kỳ: “Là anh em ruột.”
Nhan Linh: “Ruột à?”
Tư Kỳ bỗng như nghi ngờ chính mình: “À, mình chưa từng kể với cậu à? Anh ấy là anh trai của Thịnh Tây Vũ.”
Trước đây Tư Kỳ từng thắc mắc, nhà giàu thế này sao lại đặt tên con là Đông với Tây.
Nhan Linh: “Hình như chưa.”
Trước kia cô không quen Thịnh Tây Vũ, chỉ biết Tư Kỳ từng có bạn trai tên Thịnh Đông Đình, nhưng chưa từng nghĩ hai người này có liên quan.
Bạn trai cũ cùng là là mối tình đầu của Tư Kỳ.
Sau khi tốt nghiệp, bộ phim đầu tiên Tư Kỳ đóng là phim thanh xuân vườn trường, đóng cặp với nam chính chính là Thịnh Đông Đình.
Thịnh Đông Đình bước chân vào giới giải trí sớm hơn cô, danh tiếng cũng cao hơn.
Có người tiết lộ anh là con trai trưởng nhà họ Thịnh, không đóng phim thì sẽ về nhà thừa kế gia nghiệp.
Sau khi phim phát sóng, hai người trở thành một cặp đôi được khán giả yêu thích, độ hot tăng vọt.
Cộng đồng fan couple của họ thậm chí thức trắng đêm để lập FC, gọi là “Xuất Kỳ Chế Thịnh”.
Thông qua những khoảnh khắc hậu trường, phỏng vấn, các show truyền hình, fan đã cắt ghép thành vô số video đầy cảm giác “phim giả tình thật”. Họ khăng khăng rằng hai người chắc chắn đang hẹn hò.
Mà đúng thật lúc đó hai người đã hẹn hò.
Họ đã yêu nhau từ khi đóng phim, những khoảnh khắc ngọt ngào đó không phải diễn, mà là cảm xúc thật.
Nhưng lúc đó cả hai đều đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, nên không công khai mối quan hệ.
Sau này Thịnh Đông Đình đi du học, hai người vì yêu xa và nhiều lý do khác mà chia tay, kết thúc hoàn toàn.
Mấy năm nay, Tư Kỳ hợp tác với không ít bạn diễn nam, cũng tham gia vài chương trình chung, nhưng một số fan nhận xét rằng khí chất của cô khi đứng cạnh Thịnh Đông Đình vẫn là “đỉnh” nhất, không ai sánh bằng.
Cho đến hôm nay, cộng đồng fan couple của họ lại bùng nổ.
Tin Thịnh Đông Đình về nước đã được báo chí săn đón từ trước. Nhiều phóng viên cầm máy ảnh hạng nặng chờ sẵn ở sân bay từ sáng sớm.
Không ngờ lại chụp được hình Tư Kỳ xuất hiện cùng anh.
Hình ảnh hai người hiếm hoi đứng chung một khung hình lập tức lan truyền trên mạng.
Hashtag #XuấtKỳChếThịnhTáiNgộ# lập tức leo lên hotsearch.
Sau khi về nhà, Tư Kỳ bị quản lý “giam lỏng”, không được ra ngoài cũng không được lên tiếng trước những lời đồn trên mạng.
Nhan Linh thấy cô thật tội nghiệp, mềm lòng nói: “Vậy mình đến nhà cậu chơi nhé.”
“Được được!” Tư Kỳ vui vẻ hẳn lên, còn thì thầm: “Nhớ mang chút xiên nướng đến nhé.”
Nhan Linh: “Không phải cậu đang giảm cân à?”
Tư Kỳ: “Ăn nốt bữa này rồi giảm.”
Nhan Linh: “…”
Nhan Linh không thể làm gì khác ngoài đồng ý.
Cô nghĩ cuộc trò chuyện của mình kéo dài hơi lâu rồi, định nói tạm biệt thì nghe thấy tiếng cửa thang máy mở cùng âm thanh đồng thanh của đám đông phía sau:
“Cậu Thịnh.”
Đúng là nói xấu sau lưng có ngày bị bắt gặp.
Nhan Linh ngước lên nhìn người đàn ông vừa xuất hiện. Anh ta cao khoảng 1m85, gương mặt sắc nét, đôi mắt đào hoa quyến rũ chẳng khác nào Thịnh Tây Vũ, đầy vẻ đa tình và cuốn hút.
Người đàn ông quan sát xung quanh, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở phía cô, rồi trực tiếp bước tới gần.
Câu đầu tiên anh ta nói là: “Cô chính là Nhan Linh?”
Nhan Linh không biết anh ta làm sao nhận ra mình, chỉ cảm thấy hơi bối rối.
Thịnh Đông Đình thản nhiên đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt đường hoàng, mang ý nghĩa thuần túy là tán thưởng, không hề khiến người khác khó chịu.
Nhưng rồi anh lại bất ngờ thốt ra một câu: “Mắt nhìn người của cậu ta cũng không tệ.”
Nhan Linh: “???”
“Thịnh Đông Đình.”
Không biết Trần Trạc Thanh xuất hiện từ khi nào, kêu tên của người đàn ông kia.
Hình như anh từ đâu chạy tới, bước lại gần với ánh mắt đầy cảnh báo.
Thịnh Đông Đình thu lại ánh mắt, để lại một câu đầy ẩn ý: “Có thời gian thì cùng ăn cơm.”
Sau đó, anh ta chậm rãi bước về phía Trần Trạc Thanh, thấp giọng nói một câu: “Nhìn cậu căng thẳng chưa kìa.”
Nhan Linh dần hoàn hồn, nhận ra mình vẫn còn đang nói chuyện điện thoại với Tư Kỳ, mà giọng của Thịnh Đông Đình vừa rồi đã hoàn toàn truyền vào đầu dây bên kia.
Tư Kỳ ngay lập tức nổ tung.
“Chết tiệt, cái tên cặn bã Thịnh Đông Đình này, vừa về nước đã ong bướm khắp nơi!”
“Linh Linh, sau này cậu cách xa anh ta một chút!”
—
Tầng 22, văn phòng phó tổng giám đốc.
Cửa lớn khép lại, cách biệt hoàn toàn tiếng ồn bên ngoài.
Thịnh Đông Đình cởi khuy áo khoác, thoải mái ngồi xuống chiếc sofa da thật bên cạnh. Anh vắt chân lên bàn trà mà chẳng thèm để ý hình tượng.
Rút một điếu thuốc tự châm, cắn trên miệng. Ngước mắt nhìn, anh hờ hững lên tiếng với Trần Trạc Thanh:
“Nhỏ mọn thật, chẳng qua nhìn vợ cậu thêm hai lần thôi mà.”
Thịnh Tây Vũ đứng phía sau Trần Trạc Thanh, bĩu môi, vừa lầm bầm vừa mách: “Anh, anh còn dám nhìn hai lần, em bình thường một lần cũng không dám nhìn.”
Thịnh Đông Đình nhả một vòng khói thuốc, lơ đễnh đáp lại hai chữ: “Nhát gan.”
Trần Trạc Thanh nhắc nhở: “Đừng hút thuốc trong văn phòng tôi.”
Thịnh Đông Đình chẳng để tâm, cúi người búng nhẹ tàn thuốc, rơi chính xác vào gạt tàn, thản nhiên nói: “Mở cửa sổ chút là hết mùi.”
“Hay là lát nữa vợ cậu sẽ vào đây?”
Chỉ cần nhìn là anh ta đã đoán ra lý do Trần Trạc Thanh cấm mình hút thuốc.
Chẳng qua cũng chỉ vì phụ nữ mà thôi.
Lần này Thịnh Tây Vũ đứng cùng chiến tuyến với anh trai, phụ họa:
“Tôi không nhớ hôm nay cô nàng phiên dịch đó có việc gì cần tìm cậu đâu.”
Thịnh Tây Vũ bình thường bị Trần Trạc Thanh “đá xoáy” là chuyện thường, nhưng có anh trai ở đây, anh ta mới dám nghịch ngợm thế này.
Mối quan hệ của Trần Trạc Thanh và Thịnh Đông Đình đã có từ thời trung học, còn thân thiết hơn cả với Thịnh Tây Vũ.
Ngày trước, chính Thịnh Đông Đình đã đưa Trần Trạc Thanh vào làm ở Thịnh thị.
Anh ta vốn không muốn kế thừa gia nghiệp, lại muốn phát triển trong ngành giải trí, nên tìm người vào hỗ trợ quản lý giúp cậu em trai.
Nhìn hai anh em nhà họ Thịnh, Trần Trạc Thanh cảm thấy chướng mắt.
Anh chợt nhớ đến tin tức đọc được sáng nay trên mạng, khóe môi nhếch lên, hứng thú hỏi Thịnh Đông Đình: “Hôm nay gặp Tư Kỳ chưa?”
Thịnh Đông Đình nheo đôi mắt dài sắc bén, liếc nhìn anh: “Cậu đúng là thích khơi chuyện người khác không muốn nhắc đến.”
Nhìn vẻ mặt anh ta nghiến răng nghiến lợi, Trần Trạc Thanh vẫn cố tình tiếp tục: “À, gặp rồi nhỉ, nhưng người ta không thèm để ý anh.”
Thịnh Đông Đình không chịu được nữa, bật dậy khỏi ghế.
“Mẹ nó, Trần Trạc Thanh, đừng ép tôi đánh người!”
Người bị mắng vẫn chẳng mảy may lo lắng, khoanh tay trước ngực, thản nhiên đứng yên tại chỗ.
Ngược lại, Thịnh Tây Vũ vội vã kéo tay anh trai, khuyên can: “Anh, bình tĩnh, bình tĩnh.”
“Đừng so đo với người mới kết hôn.”
Thịnh Đông Đình: “…”
Chết tiệt, giờ anh ta lại càng muốn đánh người hơn.