• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng tiếp khách, Thịnh Tây Vũ ngồi trên ghế, ánh mắt quan sát cô gái ngồi đối diện từ trên xuống dưới.

Ấn tượng đầu tiên là xinh đẹp.

Cô có nét đẹp điển hình của người phụ nữ phương Đông với gương mặt trái xoan cân đối, làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn và sáng, ánh nhìn dịu dàng, khí chất nhã nhặn.

Nhưng không phải kiểu người mà anh ta thích.

Hơn nữa, những cô gái như vậy thường rất khó theo đuổi.

Có người bề ngoài trông dịu dàng thân thiện, nhưng lại toát lên cảm giác xa cách khó gần. Cô gái trước mặt chính là loại người như vậy.

Hôm qua sau khi gặp cô lần đầu, quản lý bộ phận kinh doanh quốc tế đã đến nói với anh ta rằng cô là một nhân tài hiếm có.

Nói rằng trong các vòng thi viết và phỏng vấn trước đó, cô đã thể hiện xuất sắc. Lý lịch cá nhân cũng rất ấn tượng.

Tốt nghiệp cử nhân tại một trường danh tiếng ở Anh, với hai bằng đại học chuyên ngành Báo chí và Tiếng Anh. Sau đó tiếp tục học thạc sĩ phiên dịch. Trong thời gian học tập, cô từng tham gia các cuộc thi tranh biện quốc tế như BP, WUDC và giành danh hiệu diễn giả xuất sắc nhất, thậm chí từng thực tập tại Liên Hợp Quốc.

Thịnh Tây Vũ đã trao đổi vài câu đơn giản bằng tiếng Anh với cô. Phát âm của cô chuẩn xác, mang chút âm sắc London, logic và cách diễn đạt đều rất thoải mái.

“Công ty trước của cô lại chịu để cô ra đi sao?”

Nhan Linh nghe ra đây là một lời khen ngầm, chỉ khẽ mỉm cười.

Về chuyện từ chức, hôm cô nộp đơn thôi việc, các đồng nghiệp khác trong công ty cũng hỏi cô cùng một câu hỏi như vậy.

Ngay sau khi tốt nghiệp, Nhan Linh đã vào làm tại Will, một công ty quốc tế nổi tiếng chuyên về kinh tế ngoại thương.

Nhan Linh có năng lực chuyên môn cao, thông thạo ba thứ tiếng, còn có thể giao tiếp đơn giản bằng bốn đến năm ngôn ngữ khác. Vì vậy, quá trình từ thử việc đến chính thức của cô diễn ra rất suôn sẻ.

Lãnh đạo khen ngợi cô là người có tiền đồ rộng mở, nói rằng chỉ cần cố gắng thêm vài năm, việc thăng tiến sẽ không còn là vấn đề.

Thế nhưng đúng vào thời kỳ hoàng kim của sự nghiệp, cô lại đột ngột xin nghỉ việc.

——“Linh Linh, mẹ muốn về nhà rồi.”

Lời nói thoáng qua của Thư Vân ngày hôm đó đã khắc sâu vào tâm trí Nhan Linh.

Từ khi tốt nghiệp cấp ba, Nhan Linh cùng Thư Vân ra nước ngoài, hai mẹ con dựa vào nhau mà sống nơi đất khách quê người suốt nhiều năm.

Nhìn mái tóc của mẹ đã lấm tấm bạc và những nếp nhăn không biết xuất hiện từ bao giờ, Nhan Linh chợt nhận ra một điều—

Mẹ của cô, dường như đang dần già đi.

Vậy nên, Nhan Linh quyết định cùng mẹ về nước.

Ngày hôm sau, cô đã nộp đơn xin nghỉ việc cho cấp trên.

“Một vài lý do cá nhân thôi.” Nhan Linh trả lời.

Thịnh Tây Vũ nhận ra biểu cảm của cô không muốn nói thêm nên cũng không tiếp tục hỏi.

“Tuần sau cô có thể đi làm không?” Anh ta trực tiếp thông báo kết quả phỏng vấn.

Nhan Linh gật đầu: “Được.”

Thịnh Tây Vũ bảo thư ký ngoài cửa bước vào mang hợp đồng đến, ký tên mình ngay tại chỗ.

Nếu là nhân tài, thì phải nhanh chóng giữ lại.

Nhan Linh nghiêm túc đọc qua các điều khoản hợp đồng, rồi nhận lấy bút từ tay anh ta, cúi đầu ký tên.

Nhìn cô gái đang chăm chú ký tên, ánh mắt dịu dàng, Thịnh Tây Vũ chợt lóe lên suy nghĩ, không rời mắt khỏi cô.

“Đột nhiên, tôi thấy cô rất quen.”

Thư ký đứng bên cạnh: “…”

Biết ngay mà, sếp của cô lại bắt đầu rồi.

Nhưng sao bây giờ cách bắt chuyện của sếp với các cô gái lại lỗi thời thế nhỉ.

Nhan Linh sau khi ký xong thì đậy nắp bút lại, nở nụ cười nhàn nhạt: “Có lẽ vì gương mặt tôi khá đại trà.”

Thịnh Tây Vũ: “Không phải, tôi chắc chắn là đã gặp cô ở đâu đó…”

Vừa dứt lời, cánh cửa phòng tiếp khách đột ngột bị đẩy mạnh từ bên ngoài.

“Thịnh Tây Vũ.”

Một cơn gió thổi vào, giọng nói nam tính gấp gáp vang lên, cắt ngang câu nói chưa hoàn thành của Thịnh Tây Vũ.

Ánh mắt của Trần Trạc Thanh ngay lập tức rơi vào phía chiếc ghế sofa.

Ở đó có một cô gái đang ngồi, quay lưng lại với anh, chỉ lộ ra bóng lưng trắng muốt, eo thon dáng đẹp, mái tóc đen mượt được búi lên cố định bằng chiếc kẹp bướm trắng, tư thế ngồi đoan trang, phong thái đúng mực.

Bóng lưng ấy hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh mà anh đã gặp trong vô số giấc mơ.

Nhan Linh vẫn đang quay lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng động nhưng không quay đầu lại, chỉ đứng dậy cầm lấy túi xách để bên cạnh, chuẩn bị rời đi: “Tổng giám đốc Thịnh, vậy tôi không làm phiền nữa, xin phép đi trước.”

Thấy có người đến tìm Thịnh Tây Vũ, cô nghĩ rằng anh ta có việc cần xử lý.

Nhan Linh cúi đầu bước ra ngoài. Đến cửa, người đàn ông đang đứng đó vẫn không hề nhúc nhích. Cô cảm thấy hơi khó xử, định mở miệng nói—

Trần Trạc Thanh khẽ dịch bước, nghiêng người tránh đường cho cô.

Trong không khí thoang thoảng mùi tuyết tùng lạnh lẽo, đắng nhẹ mà trong trẻo, giống như hương thảo mộc trong rừng.

Không cẩn thận, cô đã không nhận ra khoảng cách với cửa. Cùi chỏ vô tình đụng vào tay nắm cửa, có chút đau nhói, điện thoại cũng rơi khỏi tay.

Ngay khi chiếc điện thoại sắp tiếp đất, một bàn tay nhanh nhẹn vươn ra đỡ lấy.

Ánh mắt Nhan Linh bất giác dừng lại trên bàn tay đó thêm một giây.

Làn da trắng lạnh, ngón tay dài và thon, các khớp xương rõ ràng, rất sạch sẽ.

Khi nắm lấy điện thoại của cô, lực dùng hơi mạnh khiến mạch máu trên mu bàn tay nổi lên, mạch lạc rõ ràng, tràn đầy sức mạnh.

Ngước mắt lên theo bàn tay sạch sẽ xinh đẹp ấy, Nhan Linh mới nhìn rõ được chủ nhân của nó trông như thế nào.

Đường nét ba chiều cân đối, đôi lông mày đậm, đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm như bầu trời đêm đầy sao.

Dọc theo sống mũi thẳng tắp là quai hàm sắc sảo, ngũ quan sắc nét rõ ràng, từng đường nét hoàn hảo như được bàn tay tạo hóa ưu ái.

Và gương mặt này, hình như có chút quen thuộc.

Nhan Linh mất vài giây mới nhận ra người trước mặt là ai.

——Trần Trạc Thanh.

Trước đây từng là học sinh của Trường Trung học phổ thông số 1 Thâm Thành, giống như cô.

Nhưng anh hẳn không nhận ra cô, dù sao cũng đã bao nhiêu năm trôi qua, mà lúc học cấp ba, hai người không có nhiều tiếp xúc.

“Điện thoại của cô.”

Giọng nói của anh như chính con người anh, trầm thấp, lạnh lùng.

Nhan Linh hoàn hồn, đưa tay nhận lấy điện thoại của mình, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Là một giọng điệu khách sáo và xa lạ.

Giống như ánh nhìn mà cô vừa dành cho anh, cũng xa cách như vậy.

Trần Trạc Thanh thu tay lại, tự nhiên buông thõng xuống eo rồi khẽ siết lại, đáp ba chữ: “Không có gì.”

Từng phản ứng của anh trông có vẻ rất bình thường, nhưng với tư cách là bạn thân nhiều năm của anh, Thịnh Tây Vũ ngay lập tức nhận ra điểm bất thường.

Ánh mắt Thịnh Tây Vũ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của cô gái, ký ức trong đầu như đang đấu đá lẫn nhau.

Anh ta dám chắc, nhất định đã gặp cô ở đâu đó.

Chiếc điện thoại trong tay Nhan Linh bắt đầu rung lên. Nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, cô áp điện thoại lên tai nghe, vừa đi vừa không dừng lại.

Khi cô rời đi, tựa như một cơn gió nhẹ thoảng qua, rất khẽ.

Trên người cô có một mùi hương nhè nhẹ của trà trắng, vô hình mà quẩn quanh cuốn lấy anh.

Những ký ức tuổi trẻ không thể nào quên giống như bị xé toang lớp phong tỏa, đột ngột ùa về.

Hành lang lớp học ồn ào sau giờ tan học, tiếng người nói chuyện rôm rả không ngớt. Bên ngoài, ánh hoàng hôn phủ kín bầu trời, màu cam rực rỡ tựa bức tranh sơn dầu, phóng túng tô vẽ trên nền trời rộng lớn.

Những tán cây long não vươn cao che phủ xung quanh, ánh chiều tà xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống sàn nhà của dãy phòng học.

Ánh sáng vàng đan xen, bóng hình những thanh thiếu niên đang đuổi nhau dưới ánh nắng, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt, tràn đầy tuổi thanh xuân và nhiệt huyết.

Thiếu niên đứng thẳng người trong bộ đồng phục sạch sẽ, chiếc cặp đen đeo hờ trên một bên vai, dáng cao gầy, hòa vào đám đông tấp nập.

Anh đang định bước về phía cầu thang thì nghe thấy ai đó phía sau gọi tên cô.

——“Nhan Linh, đi thôi nào.”

Cơ thể phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, anh đã vô thức quay đầu lại.

Gió thổi qua hành lang, ngọn cây xào xạc, lá cây như đang thì thầm trò chuyện, nhưng anh chẳng nghe thấy gì, đứng sững tại chỗ.

Mái tóc đen của thiếu nữ bay lên, cô mỉm cười vẫy tay với bạn bè. Đôi mắt cong cong như trăng non, khuôn mặt tròn đầy như ánh trăng sáng, đôi chân trắng nõn đều đặn lộ ra dưới tà váy đồng phục. Từng bước từng bước tiến về phía anh trong làn gió –

Rồi sau đó, cô đi ngang qua anh.

Vạt váy của cô rõ ràng không hề chạm vào anh, nhưng trái tim anh vẫn rung động.

Có lẽ là vì –

“Em là người lữ khách, còn anh là cảnh sắc. Không cách nào tránh khỏi, để em đi ngang qua đời anh.”

Cũng như bây giờ.

Cô bước ngang qua anh, không nhận ra anh, cũng chẳng nhớ Trần Trạc Thanh là ai.

Cuộc gọi này là do Thư Vân gọi tới, hỏi Nhan Linh buổi phỏng vấn thế nào rồi.

Nhan Linh: “Vừa mới kết thúc xong ạ.”

Thư Vân: “Thế bao giờ con đi làm?”

Nhan Linh: “Mẹ có vẻ rất tin tưởng vào con nhỉ.”

Thư Vân: “Con gái của mẹ giỏi giang như thế cơ mà.”

Nhan Linh từ bé đã là một “con nhà người ta” đúng chuẩn trong mắt mọi người.

Ngoại hình xinh xắn, học giỏi, tính cách tốt, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, hiếm khi khiến cha mẹ phải phiền lòng.

Tất cả đều liên quan đến hoàn cảnh gia đình. Ba mẹ cô luôn bận rộn với công việc, vì thế Nhan Linh phải tự lập từ sớm, nhiều chuyện phải tự mình đối mặt và giải quyết.

Thư Vân cũng tự nhận mình có lỗi với con gái, bà không phải một người mẹ tốt, đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con, khiến cô trở nên quá độc lập và mạnh mẽ.

Hai mẹ con trở nên gần gũi hơn sau khi Thư Vân ly hôn.

Khi ấy, Thư Vân vừa làm xong thủ tục ly hôn với Nhan Túc và sang Anh để giải sầu.

Nào ngờ lại gặp tai nạn, một vụ tai nạn xe cộ đã cướp đi đôi chân của bà.

Đối với một vũ công, mất đi đôi chân đồng nghĩa với mất đi sân khấu. Sự nghiệp của bà cũng chấm dứt từ đó.

Thư Vân không còn mặt mũi để ở lại trong nước, chỉ có thể chọn cách trốn chạy tới một nơi chẳng ai quen biết mình.

Còn con gái bà, sau khi biết chuyện đã gọi điện thoại từ nước ngoài tới và nói: “Mẹ ơi, con muốn ở bên mẹ.”

Thật ra, xét về điều kiện kinh tế của cả hai bên, sống với ba cô là Nhan Túc sẽ tốt hơn nhiều.

Thậm chí Thư Vân cũng nghĩ vậy, chỉ mong con gái mình có được cuộc sống tốt đẹp nhất, bất kể ở với ai.

Nhưng Nhan Linh đã hỏi bà: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ không cần con nữa sao?”

Thư Vân ngay lập tức hiểu ý con gái.

Cô tự nguyện đi theo mẹ, trừ khi mẹ không cần cô.

Đó là con gái duy nhất của bà, là một người mẹ, làm sao có thể không cần?

Sau khi Nhan Linh thi đậu đại học, vốn định vào Đại học Bắc Thâm trong nước, nhưng vì mẹ, cô đã từ bỏ nguyện vọng mà theo bà sang nước ngoài.

Ở lại đó liền một mạch suốt 7 năm.

Từ lúc học đại học đến khi đi làm, cuộc sống của Nhan Linh chỉ xoay quanh công ty và gia đình, tuân thủ theo một nhịp điệu ổn định.

Thời gian trôi qua, Thư Vân cũng như bao bậc phụ huynh khác, bắt đầu lo lắng về chuyện hôn nhân đại sự của con.

Bà không hề thúc giục, chỉ là sợ mình không chờ được đến ngày ấy.

Nếu có thể chứng kiến con gái thành gia lập nghiệp, cuộc đời này bà mới không còn tiếc nuối.

“Mẹ, sao mẹ cứ nói mấy chuyện không may thế.”

Nhan Linh gắp một miếng thịt bỏ vào bát Thư Vân.

Để chúc mừng con gái tìm được công việc mới, Thư Vân đã nhờ dì giúp việc chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn hôm nay.

Những món ăn trên bàn đều được Thư Vân cùng dì giúp việc ra ngoài mua vào buổi chiều.

Siêu thị ngay trong khu nhà mà hai mẹ con đang sống, rất tiện lợi cho cư dân quanh đây.

Một trong những lý do khiến Nhan Linh chọn nơi này cũng là vì vậy, không chỉ giao thông thuận tiện mà cơ sở vật chất xung quanh cũng đầy đủ.

Căn hộ này là do cô tìm thông qua giới thiệu của bạn bè trước khi về nước. Đây là một khu chung cư vườn vừa mới hoàn thành vào cuối năm ngoái, nằm ngay sát mặt nước.

Căn hộ có sẵn nội thất cao cấp, gồm ba phòng ngủ và hai phòng khách, toàn bộ không gian được sơn bằng sơn nghệ thuật tông màu ấm, thiết kế theo phong cách Pháp nhẹ nhàng, tinh tế. Cửa sổ kính lớn sát đất giúp cư dân có thể ngắm nhìn toàn cảnh hồ bên ngoài.

Ban đầu, Nhan Linh muốn tự trả tiền mua nhà, nhưng giữa chừng bị Thư Vân giành mất, dùng một phần tài sản bà nhận được sau khi ly hôn để chi trả.

Bà nói đây là của hồi môn cho con gái, tiền nhất định phải do bà chi.

Nhắc đến chuyện nhà cửa, đề tài liền nối dài, kéo sang cả chuyện đại sự của Nhan Linh.

Thư Vân: “Đợi con kết hôn rồi, mẹ sẽ không nói gì nữa.”

Nhan Linh: “…”

Nhan Linh cười bất lực, đang ăn thì nghe thấy Thư Vân tiếp tục: “Con xem em họ con kìa, đã dẫn bạn trai về ra mắt rồi, còn con bao giờ mới tìm được người để mẹ gặp đây?”

Em họ Nhan Linh nhỏ hơn cô một tuổi, hiện đang làm việc cho một đoàn múa ba lê trong nước.

Thường xuyên công tác khắp nơi, rất hiếm khi ở nhà, vậy mà năm nay lại đưa một người đàn ông về ra mắt gia đình.

Ban đầu ai cũng nghĩ là em họ cô không chịu nổi áp lực từ gia đình, nên đã làm như trên mạng hay nói, thuê một anh bạn trai về để đối phó.

Nhưng tìm hiểu kỹ mới biết, hai người đó là bạn học cấp ba, em họ cô còn từng theo đuổi người ta, giờ thì nối lại duyên xưa.

Hơn nữa, nghe nói anh chàng kia khá đẹp trai, là bác sĩ ở một bệnh viện nào đó của Thâm Thành, trẻ tuổi tài cao, tính tình chín chắn điềm đạm, đối xử với em họ cô rất tốt.

Nhan Linh: “Con còn chẳng có bạn trai, lấy đâu ra người cho mẹ gặp.”

Thư Vân như đang chờ cô nói câu này, liền lấy điện thoại ra tìm tìm gì đó, lướt qua màn hình như đang tra cứu thông tin.

“Bạn của Tiểu Từ bạn trai em họ con, là doanh nhân ở Thâm Thành, hiện đang độc thân, hai đứa có thể làm quen nhau.”

Nhan Linh: “…”

Cuối cùng cô cũng hiểu ra, hóa ra mẹ cô đã đào sẵn cái hố này từ lâu rồi.

Chưa kịp để Nhan Linh phản ứng, Thư Vân đã chuẩn bị hết mọi thông tin, tiếp tục giới thiệu qua về chàng trai kia.

“Hơn nữa, bạn của cậu ấy hồi cấp ba cũng học ở Trường Trung học phổ thông số 1 Thâm Thành. Mẹ có hỏi qua rồi, lại còn cùng khoá với con, con nói xem có phải trùng hợp không?”

Nhan Linh vô cảm nói: “Không hề trùng hợp.”

Thư Vân biết cô cố ý trả lời như vậy, giọng nói mềm mỏng hơn: “Mẹ không bắt con phải yêu ngay, càng không ép kết hôn, chỉ là muốn con mở lòng ra, quen thêm vài người. Cứ coi như kết bạn thôi.”

Thư Vân đưa điện thoại cho cô xem. Trên màn hình là cuộc trò chuyện giữa bà và dì của Nhan Linh, nội dung đều xoay quanh một chàng trai tên “Tiểu Trần.”

Nhan Linh chỉ lướt mắt qua vài dòng, đã bắt được một vài từ khóa.

Tốt nghiệp Đại học Bắc Thâm, học ngành tài chính, ít nói, sạch sẽ, biết nấu ăn.

Nhà chỉ còn bà nội, ba mẹ đều đã mất.

Nhan Linh đã hình dung ra hình ảnh một chàng trai đeo kính, nói năng lịch sự, yên tĩnh nội tâm, đúng chuẩn mẫu người học kỹ thuật.

Nhưng khi ánh mắt cô lướt xuống bức ảnh mà dì mình gửi đến, đáy mắt cô thoáng hiện chút ngạc nhiên.

Người đàn ông trong ảnh giống hệt người mà cô gặp hồi chiều.

Thấy con gái nhìn chằm chằm vào ảnh đến ngẩn người, Thư Vân cười trêu: “Có phải trông cũng đẹp trai không? Động lòng rồi hả?”

Nhan Linh rời mắt, phủ nhận: “Không có.”

Thư Vân hoàn toàn không nghe cô biện bạch, sắp xếp rất rõ ràng: “Nếu đã thấy hứng thú, vậy thì chọn một thời gian hẹn nhau đi ăn một bữa.”

Nhan Linh thấy mẹ gõ gõ trên điện thoại, nhưng vì góc độ không nhìn rõ được mẹ đã gửi gì đi.

Sợ mẹ lại nói linh tinh gì đó, cô còn chưa kịp ngăn cản thì điện thoại rung lên.

Một lời mời kết bạn mới trên WeChat.

Cô cúi đầu nhìn.

【Zero】: Xin chào, tôi là Trần Trạc Thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK