Sau khi về đến khách sạn.
Nhan Linh nhanh chóng nhận được cuộc gọi từ Thư Vân, câu hỏi đầu tiên là: “Con đã gặp ba con à?”
Nghe thấy câu hỏi, Nhan Linh hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, cô hỏi ngược lại có phải Nhan Túc đã gọi điện cho bà không.
Thư Vân không phủ nhận, mà chuyển sang nói: “Bên ông bà nội con dù sao cũng phải đến thăm, ngày mai con về nhà ăn một bữa cơm đi.”
Những lời của bà gần giống với những gì Nhan Túc vừa nói.
Ông biết lời mình không có tác dụng, nên nhờ Thư Vân thuyết phục cô.
Không nghe thấy Nhan Linh trả lời, Thư Vân im lặng một lúc, rồi khi bà mở lời lần nữa, giọng bà vẫn dịu dàng như mọi khi:
“Linh Linh, người ly hôn là ba mẹ, nhưng họ vẫn là người thân của con.”
Máu mủ ruột thịt là thứ khó cắt đứt nhất, cũng là điều không thể từ bỏ.
Thư Vân nói: “Ngày mai thay mẹ gửi lời hỏi thăm đến hai ông bà nhé.”
Hôm sau, Nhan Linh xin nghỉ nửa ngày với Thịnh Tây Vũ, nói rằng cô còn chút việc ở Thanh Thành, để mọi người về trước.
Nhan Túc biết con gái mình sẽ về hôm nay qua lời Thư Vân, lập tức thông báo cho hai ông bà nội.
Bà nội Nhan nghe xong thì vui mừng khôn xiết. Vốn đang tưới nước cho mấy chậu hoa trong vườn, bà liền dừng tay, nói rằng hôm nay bà muốn tự tay nấu ăn.
Ông nội thì từ chối buổi gặp gỡ với mấy người bạn cờ của mình, ở nhà chờ đón cháu gái.
Ngôi nhà cũ của nhà họ Nhan không nằm ở trung tâm, mà được xây dựng ở vùng ngoại ô của Thanh Thành. Trước cổng nhà cây cối sum suê, với tường trắng và mái ngói đen. Hành lang sân vườn kết nối với một khu sân nhỏ, phủ đầy cảnh xanh.
Khi bước vào nhà, Nhan Linh đi qua cây cầu nhỏ trên mặt hồ, phía dưới là những con cá chép vàng đang bơi lội, cạnh bên là bồn hoa được xếp bằng đá, hoa đỏ lá xanh xen lẫn vào nhau.
Dì Lâm người phụ trách sinh hoạt gia đình đang quét sân trước cổng, là người đầu tiên nhìn thấy Nhan Linh, gương mặt hiền từ: “Linh Linh về rồi à.”
Mọi người trong nhà nghe thấy tiếng liền ra ngoài. Dì Lâm đỡ bà nội Nhan, theo sau là ông nội chống gậy.
Nhan Linh tiến lên một bước, chào hỏi: “Ông bà.”
“Linh Linh về rồi,” Bà cụ Nhan nói giống hệt lời dì Lâm, rồi đẩy dì qua một bên, tự mình bước đến trước mặt Nhan Linh.
Đôi tay già nua chạm lên gương mặt cô, lòng bàn tay thô ráp, trên gương mặt bà nở một nụ cười, nhưng ánh mắt lại pha chút xót xa: “Gầy rồi.”
Hai từ rất đơn giản, nhưng khiến lòng Nhan Linh khẽ rung động.
Mắt cô hơi ướt, giọng cô thay đổi chút: “Không có đâu ạ.”
“Chắc đồ ăn ở nước ngoài không hợp khẩu vị con nhỉ,” bà nội nắm lấy tay cô kéo vào nhà, “Về rồi thì tốt, bà làm món ngon cho con.”
Lúc này cửa phòng trên lầu mở ra, Nhan Túc bước xuống cầu thang, áo sơ mi trắng, áo ghi-lê đen, ăn mặc trang trọng như tối qua.
Ông vừa nghe điện thoại vừa định ra ngoài, nhưng bị ông nội gọi lại: “Đi đâu thế?”
Nhan Túc: “Có cuộc họp đột xuất.”
Ông nội: “Không ăn tối à?”
“Không cần đợi con, mọi người cứ ăn trước.”
Lúc này Nhan Túc mới nhìn thấy Nhan Linh, bước chân ông dừng lại.
Nhan Linh không nhìn ông, lách người sang một bên, nhường lối ra cửa cho ông.
Cô không nhớ nổi cảnh tượng này đã diễn ra bao nhiêu lần trước đó.
Bóng dáng bận rộn của ba luôn vội vã bước qua trước mắt cô.
Trong điện thoại, trợ lý nhắc ông xe đã đợi trước cửa, nhưng Nhan Túc vẫn chăm chú nhìn con gái mình. Ông đột ngột thay đổi quyết định: “Dời cuộc họp sang ngày mai.”
Nghe ông nói, Nhan Linh mới ngẩng đầu lên nhìn ông, nhưng vừa chạm mắt ông, cô lại nhanh chóng quay đi.
Bà nội hài lòng gật đầu: “Đúng rồi, công việc làm mãi không hết, khó khăn lắm hôm nay Linh Linh mới về.”
Nhan Linh không nói gì, sự ở lại của Nhan Túc cũng không khiến cô thay đổi cảm xúc nhiều.
Món ăn cuối cùng từ bếp được mang lên bàn, dì Lâm lau tay vào tạp dề, nhắc mọi người đã có thể dùng bữa.
Ông nội Nhan ngồi vào ghế chủ, là người đầu tiên cầm đũa: “Bắt đầu ăn thôi.”
Bữa ăn diễn ra trong hai bầu không khí hoàn toàn khác biệt.
Phía bà nội Nhan thì náo nhiệt, liên tục nói chuyện và không ngừng gắp thức ăn vào bát của Nhan Linh, bảo cô ăn nhiều một chút.
Ông nội Nhan vừa ăn vừa hỏi chuyện Nhan Linh, muốn biết tình hình hiện tại của cô.
Ông hỏi cô đang sống ở đâu và đã tìm được việc chưa.
Ở phía bên kia, Nhan Túc ngồi đối diện, chỉ cúi đầu ăn và không tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Ăn cơm mà nói chuyện công việc làm gì.” Bà nội Nhan không hài lòng, lườm ông một cái.
Nhan Linh hiểu rằng ông nội hỏi han vì quan tâm đến mình, nên cô trả lời thật thà: “Hiện giờ con đang làm ở công ty Thịnh Thị.”
Nghe đến tên công ty này, ông nội Nhan suy nghĩ một lúc: “Thịnh Thị bây giờ do cháu trai của Thịnh Văn điều hành đúng không?”
Nhan Linh: “Vâng, anh ấy tên là Thịnh Tây Vũ.”
Bà nội Nhan bỗng chen vào một câu: “Đẹp trai không?”
“… Cũng khá đẹp,” Nhan Linh đáp, “Tổng giám đốc Thịnh rất được các cô gái trong công ty yêu mến.”
Nghe vậy, ông nội Nhan hiểu ngay ý vợ mình: “Đẹp trai thì có ăn được không.”
Bà nội Nhan: “Đẹp trai có thể làm bạn trai của Linh Linh nhà mình mà.”
Đây rồi, không thể tránh khỏi đề tài này.
Chuyện mà các bậc trưởng bối quan tâm nhất.
“Không phải Linh Linh vừa nói cậu ấy rất được các cô gái hâm mộ sao?” Ông nội Nhan nhớ đến từ ngữ mới học được trên mạng, “Chắc lại kiểu ‘hay thả thính’ thôi.”
Nhan Linh: “…”
Ông nội đúng là bắt kịp xu hướng, dùng từ chuẩn không cần chỉnh.
Bà nội Nhan lại không mấy quan tâm: “Linh Linh của chúng ta cũng rất được các chàng trai yêu thích mà, ông nói vậy là ý gì hả.”
Ông nội Nhan: “Tôi không có ý đó.”
Bà nội Nhan: “Thế thì ông có ý gì?”
Ông nội Nhan: “Bà đang cố tình hiểu sai ý tôi rồi.”
Bà nội Nhan: “Tôi có gì mà hiểu sai chứ.”
Thấy hai ông bà cứ một câu “ý gì” rồi lại “hiểu sai”, Nhan Linh vội lên tiếng cắt ngang họ —
“Con có bạn trai rồi ạ.”
“Con có bạn trai rồi…” Bà nội Nhan còn đang tranh luận, theo quán tính lặp lại câu nói, rồi cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhìn Nhan Linh: “Ý con là sao?”
Nhan Linh cố ý nói chậm lại, để mọi người nghe rõ hơn: “Con có bạn trai rồi, đẹp trai hơn cả Thịnh Tây Vũ.”
Mắt bà nội Nhan lập tức sáng rỡ: “Thật không? Con không lừa bà chứ?”
“Thật không?” Ông nội Nhan cũng nói cùng hai chữ đó, “Con lừa bà nội, nhưng đừng lừa ông nhé.”
Nghe câu này, bà nội Nhan lườm ông một cái.
Nhan Linh bị hai ông bà làm cho bật cười, gật đầu: “Thật mà.”
“Thật hơn cả bức thư pháp quý ông nội đang cất giữ trong phòng luôn ạ.”
Ông nội Nhan người yêu tranh chữ như mạng sống, nghe vậy liền quyết định tin tưởng cháu gái.
Bà nội Nhan cũng tin tưởng: “Có ảnh không? Bà muốn xem cháu rể của bà đẹp trai thế nào.”
“Không có đâu ạ.” Nhan Linh cười ngượng ngùng, “Tụi con ít khi chụp ảnh lắm.”
Thực ra cô và Trần Trạc Thanh chưa từng chụp chung tấm hình nào.
Không thấy ảnh, bà nội Nhan lại tỏ vẻ nghi ngờ, khuôn mặt hiện rõ sự không tin tưởng.
Nhan Linh nói: “Có dịp con sẽ đưa anh ấy về ra mắt ông bà.”
Lúc cô nói câu này, Nhan Túc từ nãy đến giờ vẫn im lặng, quay sang nhìn cô với ánh mắt khó đoán.
Ông dường như muốn nói gì đó, nhưng khi thấy nét mặt đầy mong đợi của ông bà, cuối cùng lại không nói ra.
Nghe cô nói thế, gương mặt bà nội Nhan rạng rỡ: “Được, được, bà sẽ đợi.”
—
Nhan Linh ở lại nhà cũ của nhà họ Nhan đến hơn 8 giờ tối mới rời đi. Bà nội Nhan vẫn nắm chặt tay cô, không muốn buông, muốn cô ở lại qua đêm.
“Phòng của con lúc nào cũng trống nhưng ngày nào cũng có người dọn dẹp sạch sẽ.”
Nhan Linh do dự một hồi nhưng vẫn từ chối: “Bà nội, mai con phải về đi làm.”
Bà nội Nhan định nói thêm điều gì đó, nhưng bị ông nội cắt ngang: “Đừng làm khó con bé, với lại, đâu phải không còn lần sau.”
Bà nội Nhan thở dài: “Lần sau không biết bao giờ mới có.”
Nhan Linh nghe thấy vậy cúi đầu xuống một chút.
Cô biết mình với tư cách là cháu gái, đã có lỗi với ông bà.
Khi còn nhỏ, ba mẹ thường không ở nhà, và chính ông bà là người đã ở bên cô, nuôi nấng và yêu thương cô chân thành.
Mẹ cô nói đúng, họ vẫn là người thân của cô, và cô không nên vì mối quan hệ với Nhan Túc mà xa lánh họ.
Nhan Linh thở dài: “Sau này nếu có thời gian rảnh, con sẽ thường xuyên về thăm ông bà.”
Bà nội Nhan lập tức nở nụ cười hạnh phúc.
“Vậy lần sau nhớ dẫn cháu rể về cho bà gặp nhé.”
Nhan Linh: “…”
Hóa ra từ đầu bà đã chuẩn bị sẵn “bẫy” cho cô rồi.
Cô chỉ có thể miễn cưỡng đáp lại: “Vâng ạ.”
Sau khi chào tạm biệt ông bà xong, Nhan Túc, người im lặng nãy giờ, đề nghị đưa cô về Thâm Thành.
Ban đầu cô định từ chối, nhưng bà nội Nhan lại nói: “Muộn thế này rồi, con gái về một mình không an toàn, để ba con đưa về bà mới yên tâm.”
Nhan Linh do dự một chút rồi đồng ý.
Nhưng nói rằng mình còn để hành lý ở khách sạn, cần phải quay lại lấy trước.
Cô nghĩ rằng trợ lý của Nhan Túc sẽ lái xe, nhưng khi lên xe ngồi ở ghế phụ, cô mới phát hiện người cầm vô lăng chính là Nhan Túc.
Đang định chuyển xuống ghế sau thì ông nhắc: “Thắt dây an toàn vào.”
Thôi bỏ qua vậy.
Cô không muốn làm chuyện trở nên phức tạp.
Vừa ngồi xuống ghế, Nhan Linh cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt ngủ một chút.
Khi tỉnh dậy, cô nhìn vào bản đồ định vị, chỉ còn năm phút nữa là đến nơi.
Xe dừng lại ở một ngã tư đèn đỏ, thấy cô thức dậy, Nhan Túc mới lên tiếng hỏi: “Bạn trai con mà con nói, có phải là cậu họ Trần hôm qua không?”
Nhan Linh nghe ông gọi như thế, cau mày sửa lại: “Anh ấy tên là Trần Trạc Thanh.”
Nhan Túc biết câu trả lời qua biểu cảm của cô, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu ta không hợp với con.”
Sự mệt mỏi của Nhan Linh bỗng tan biến. Kể từ lúc gặp ông ngày hôm qua, cô đã nén một cơn giận trong lòng. Giọng cô trở nên lạnh lùng hơn nhiều:
“Hợp hay không là chuyện của con.”
Ý là không liên quan đến ông.
Nhan Linh rất không hài lòng khi ông chỉ gặp Trần Trạc Thanh một lần mà đã đưa ra kết luận như vậy.
Cô cảm nhận rõ sự xem thường ẩn trong câu “không hợp” của ông.
Nếu nói thẳng ra, có lẽ Nhan Túc muốn nói rằng “Cậu ta không xứng với con.”
Nhan Túc nói tiếp: “Dù sau này con không tìm người môn đăng hộ đối, ít nhất cũng nên chọn một người có gia đình trong sạch.”
Sau khi gặp Trần Trạc Thanh hôm qua, trợ lý của Nhan Túc đã gửi toàn bộ hồ sơ cá nhân của anh cho ông.
Ông luôn nói thẳng, chỉ tập trung vào sự thật: “Con có biết gì về gia đình cậu ta không?”
“Con có biết ba cậu ta đã phạm phải tội gì…”
Hai tiếng còi phía sau vang lên, Nhan Túc liếc nhìn đèn giao thông vừa chuyển xanh.
Ông khởi động xe lại, định tiếp tục nói, nhưng Nhan Linh đã lên tiếng trước:
“Anh ấy thế nào con là người hiểu rõ nhất.”
“Anh ấy rất tốt.”
Xe vừa dừng trước khách sạn, chưa kịp tắt máy, Nhan Linh đã mở cửa xe và bước đi mà không ngoái đầu lại, tiến thẳng về phía cửa khách sạn.
Vừa bước vào đại sảnh, Nhan Linh đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người mà hai cha con vừa nhắc tới đang ngồi trên chiếc sofa dài.
Chân duỗi thoải mái, đặt chiếc máy tính xách tay màu đen trên đùi, ngón tay thon dài gõ đều trên bàn phím, vẻ mặt chăm chú.
Khi Nhan Linh phát hiện ra anh, như có linh cảm, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn cô.
Sau đó anh khép máy tính lại, tay cầm chiếc laptop, bước về phía cô.
Nhan Linh hỏi: “Sao anh vẫn còn ở đây?”
Sáng nay lẽ ra anh phải về cùng Thịnh Tây Vũ rồi chứ.
Trần Trạc Thanh: “Anh đợi em cùng về.”
Trước khi rời đi, anh đã gọi cho Thịnh Tây Vũ, bảo anh ta không cần đợi mình.
“Cô ấy ở đây một mình, tôi không yên tâm.”
Cho nên anh ở lại.
Nhan Túc vừa đỗ xe xong, bước vào cũng nhìn thấy anh. Trần Trạc Thanh chủ động chào: “Chào Chủ tịch Nhan, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Nhan Túc đáp lại một cách thẳng thắn: “Tôi không muốn gặp cậu.”
“Đặc biệt là sau khi biết cậu là bạn trai của con gái tôi.”
Trần Trạc Thanh nghe ông nói vậy nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu không kiêu ngạo cũng không luồn cúi:
“Xin lỗi, vì chúng ta gặp nhau hơi vội, tôi chưa kịp đến thăm nhà ra mắt…”
Nhan Túc: “Không cần thiết.”
Bầu không khí lại trở nên căng thẳng, thái độ của Nhan Túc đã quá rõ ràng.
Nhan Linh lên tiếng: “Anh ấy đã đến thăm nhà rồi.”
Cô nhìn Nhan Túc, khuôn mặt nghiêm nghị của ông hiếm khi hiện lên sự ngạc nhiên.
“Anh ấy đã gặp mẹ con.” Nhan Linh nói, “Mẹ con cũng rất hài lòng về anh ấy.”
Nhan Túc há miệng, định nói gì đó nhưng bị cô ngắt lời: “Vậy nên, không cần Chủ tịch Nhan phải bận tâm nữa.”
“Lát nữa bạn trai con sẽ đưa con về.”
Ý là cô không cần ngồi xe của Nhan Túc nữa.
Nói xong, Nhan Linh nắm lấy tay Trần Trạc Thanh, kéo anh về phía thang máy.
Trần Trạc Thanh bị cô dẫn đi, không chỉ cơ thể mà cả ý thức đều bị cô điều khiển, mọi giác quan tập trung vào bàn tay đang nắm chặt lấy anh.
Cổ tay của Trần Trạc Thanh nóng lên khi bàn tay mềm mại của Nhan Linh chạm vào qua lớp áo sơ mi mỏng.
Khi đến thang máy, Nhan Linh buông tay, giọng nói mang theo chút an ủi: “Những gì ba em nói vừa rồi, anh đừng để trong lòng.”
“Chủ tịch Nhan nói gì về anh à?” Trần Trạc Thanh có thể rõ ràng nhận ra hai ba con có gì đó không ổn.
Nhan Linh đáp lại: “Nói gì không quan trọng.”
Cô không muốn đào sâu vào những lời Nhan Túc vừa nói.
Cô tin rằng bản chất của một người không thể được biết qua lời người khác kể.
Đối với Nhan Linh, hành vi và ánh mắt của một người đáng tin hơn những lời đồn thổi.
“Trần Trạc Thanh.” Cô đột nhiên gọi tên anh.
Trần Trạc Thanh: “Ừm?”
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt của họ vô tình chạm nhau.
Đôi môi đỏ hồng của cô khẽ mở: “Có ai từng nói với anh rằng, mắt anh rất đẹp chưa?”
Bởi vì, đôi mắt anh rất trong sáng.
Trong đến nỗi, mỗi lần nhìn vào đó, cô đều thấy chính mình phản chiếu trong mắt anh.
Trần Trạc Thanh khẽ đáp: “Chưa.”
Ánh mắt chân thành của cô nhìn thẳng vào anh, đôi mắt trong trẻo, dịu dàng nhưng vô cùng nghiêm túc.
Trần Trạc Thanh có chút lúng túng, anh quay đầu đi để che giấu sự ngại ngùng.
Từ góc độ này, Nhan Linh có thể thấy tai anh đang dần chuyển sang màu đỏ.
Yết hầu anh khẽ di chuyển lên xuống, lời khen ngợi bất ngờ bật ra từ miệng anh: “Anh thấy, mắt em còn đẹp hơn.”
Nhan Linh sững lại một chút.
Sau đó, khóe miệng cô cong lên thành nụ cười, không thể kiềm chế được.
—
Nhan Linh nhanh chóng thu dọn hành lý ở khách sạn.
Khi hai người rời khỏi khách sạn, không còn thấy bóng dáng Nhan Túc đâu nữa, có lẽ ông đã về trước.
Trần Trạc Thanh giúp cô bỏ vali vào cốp xe.
Vừa trở lại trong xe, khi anh chuẩn bị khởi động, Nhan Linh chợt nhớ ra điều gì đó.
Cô cúi xuống lấy điện thoại từ trong túi xách ra và mở camera lên.
“Trần Trạc Thanh, em muốn nhờ anh giúp một việc.”
Trước ánh mắt bối rối của anh, cô nói: “Vừa rồi bà nội hỏi em đã có bạn trai chưa, em đã lấy anh làm bia đỡ đạn.”
“Bà không tin, bà bảo em phải đưa bằng chứng.”
Nhan Linh giơ điện thoại ra trước hai người, tự nhiên dựa sát vào anh.
Trần Trạc Thanh ngồi yên, nhìn vào màn hình điện thoại trước mặt, bỗng hiểu ra cô sắp làm gì.
Giây tiếp theo, cô nói ra đúng những gì anh vừa nghĩ trong đầu: “Nên, anh giúp em chụp một tấm ảnh nhé.”
“Được.” Anh đồng ý nhanh chóng.
Nhan Linh nhanh chóng chụp một tấm, nhưng khi xem lại, cô thấy có gì đó không ổn.
Trong ản, cả hai người đều đẹp, nhưng đầu anh cao hơn hẳn cô, giữa họ còn cách một khoảng nhỏ, và cả hai đều nhìn nghiêm túc vào máy ảnh.
Bức ảnh trông chẳng khác gì ảnh thẻ, rất nghiêm túc, hoàn toàn không có cảm giác như là của một cặp đôi.
Ngay cả Nhan Linh còn thấy không giống, làm sao có thể qua mắt bà cô.
Cô bảo chụp lại, lần này cô lại dựa gần anh hơn, không còn chỉ là vai kề vai nữa, lưng cô chạm vào ngực anh, tạo cảm giác thân mật hơn.
Anh cao lớn, vai rộng, thân hình anh như bao trùm lấy cô.
Ngay lập tức, lưng Trần Trạc Thanh trở nên cứng đờ.
Anh quên mất phải nhìn vào ống kính, theo phản xạ, cúi xuống nhìn cô.
Trong xe, bài nhạc phát tiếp sang ca khúc khác, lời bài hát vang lên:
“Em ở bên trái, anh sát ngay bên phải.”
“Bức ảnh đầu tiên, không dám quá gần gũi…”