Một tiếng hét thảm thiết vang lên, âm thanh vọng lại dọc hành lang vắng lặng.
Tiếng động bên ngoài nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người trong phòng VIP. Nghĩ rằng đã xảy ra chuyện, họ vội vã bước ra xem tình hình.
Ai nấy đều sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
Tiền Hạo nằm co ro dưới sàn, một tay bị người khác đạp chặt, mặt mày nhăn nhó đau đớn.
Hắn liếc mắt ra hiệu cho hai người bạn đứng gần đó, cầu cứu họ giúp đỡ.
Nhưng hai gã kia chỉ liếc nhìn Trần Trạc Thanh rồi lập tức cúi đầu, nhớ đến những chuyện anh từng làm trước đây, không ai dám manh động.
Chọc vào Trần Trạc Thanh? Chẳng khác nào tự tìm đường chết
Tên đó là một kẻ điên thực sự.
Tiền Hạo cảm thấy nhục nhã khi bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế. Dù đau đến không chịu nổi, hắn vẫn không chịu xuống nước, cố giữ thể diện: “Ra là người của mày à… A—!”
Trần Trạc Thanh chẳng thèm để tâm đến lời hắn nói, chỉ siết chân mạnh hơn và lạnh lùng lặp lại câu hỏi:
“Tao hỏi, mày dùng tay nào đụng vào cô ấy?”
Tiền Hạo đau đến mức không thốt nên lời, khuôn mặt vặn vẹo, từ bàn tay đang bị đạp vang lên tiếng khớp xương răng rắc như sắp gãy.
Lúc này Thịnh Tây Vũ bước ra khỏi đám đông, liếc nhìn Tiền Hạo đang nằm trên sàn và nhận ra nếu không can thiệp thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Anh ta nhắc khéo: “Tiếp tục nữa thì tay hắn phế luôn đấy.”
Trần Trạc Thanh chỉ cười nhạt, giọng bình thản như không: “Phế thì phế.”
Nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng ai cũng cảm nhận được sát khí trong lời nói. Anh toát ra một luồng khí lạnh khiến không ai dám đến gần.
Không còn cách nào khác, Thịnh Tây Vũ đưa mắt cầu cứu Nhan Linh, hy vọng cô có thể ngăn anh lại.
“Trần Trạc Thanh…”
Nhan Linh khẽ gọi tên anh, giọng nhẹ nhàng pha chút an ủi: “Em không sao mà.”
Cô thấy tay của Tiền Hạo đã bị thương nghiêm trọng, trên mặt cũng đầy vết bầm. Như thế đã đủ để hắn nhận bài học.
Quan trọng hơn, cô không muốn Trần Trạc Thanh vì một tên như Tiền Hạo mà rước thêm phiền phức.
Nhưng khi nghe thấy giọng của cô, cơn giận của Trạc Thanh không hề nguôi đi, ngược lại càng bùng lên mãnh liệt. Lực dưới chân anh càng thêm nặng.
Mọi người xung quanh chỉ biết đứng nhìn, không ai dám ngăn cản.
Ai cũng đã quen với vẻ lạnh lùng, dửng dưng của anh. Như thể trên đời này chẳng có gì đáng để anh bận tâm.
Nhưng họ đã quên mất, để có được vị thế hôm nay, anh từng tàn nhẫn thế nào.
Người ta thường đồn rằng chọc vào Trần Trạc Thanh còn đáng sợ hơn cả Thịnh Tây Vũ.
Anh không chỉ dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, mà giỏi nhất là đánh vào tâm lý, khiến đối thủ rơi vào tuyệt vọng rồi từng bước mất hết tất cả.
Tiền tài, quyền lực – tất cả những gì quý giá nhất sẽ trôi tuột qua tay, không thể níu giữ.
Vậy mà bây giờ, lần đầu tiên người ta thấy anh nổi giận công khai.
Anh không ngần ngại để lộ điểm yếu của mình.
Dứt khoát công bố với mọi người rằng cô gái này không ai được phép động vào.
Bảo sao mà lúc nãy Thịnh Tây Vũ mới phải đứng ra nói trước.
Sau vài giây im lặng nặng nề.
Nhan Linh bước lên phía sau Trần Trạc Thanh táo bạo nắm lấy cổ tay anh.
Sự đụng chạm của cô khiến Trần Trạc Thanh phân tâm.
Nhan Linh khẽ lắc tay anh, giọng nhẹ nhàng, mềm mỏng như nũng nịu:
“Trần Trạc Thanh, em muốn về nhà. Anh đưa em về được không?”
“Được.” Anh đáp ngay, không chút do dự.
Hai gã bạn của Tiền Hạo thấy vậy liền vội vàng chạy tới đỡ hắn đứng dậy, sợ rằng Trần Trạc Thanh có thể nổi điên thêm lần nữa.
Thịnh Tây Vũ thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa nghĩ rằng hôm nay sẽ có người bỏ mạng. Anh ta bước đến trước Trần Trạc Thanh, cười làm lành: “Người anh em của tôi say quá, mong cậu bỏ qua.”
Mọi người đứng đó: “…”
Họ nhìn Trần Trạc Thanh, thấy anh hoàn toàn tỉnh táo, không có lấy chút hơi rượu nào. Quả nhiên, chỉ có Thịnh Tây Vũ mới dám thốt ra lời bào chữa như vậy.
Nhưng giữa nhà họ Thịnh và nhà họ Tiền, mọi người đều biết phải đứng về phe nào. Họ đồng loạt hùa theo lời Thịnh Tây Vũ, không ai dám trái ý.
Tiền Hạo ôm lấy bàn tay bị thương, cơ thể lảo đảo, phải dựa vào người khác mới đứng vững.
Hắn nghe ra ẩn ý trong lời nói của Thịnh Tây Vũ – rõ ràng là muốn bảo vệ Trần Trạc Thanh.
Hắn biết hôm nay mình phải chịu thiệt.
Nhưng trong lòng vẫn hằn học, hắn nhổ một bãi máu xuống sàn và cười nhạt.
“Trần Trạc Thanh, mày chẳng qua cũng chỉ là con chó của nhà họ Thịnh.”
Không khí lập tức đóng băng.
Mọi ánh mắt đổ dồn về Trần Trạc Thanh, nghĩ rằng anh sẽ lại ra tay. Nhưng anh vẫn đứng yên, không có chút phản ứng nào.
Ngược lại, người lên tiếng lại là Nhan Linh. Giọng cô rõ ràng, vừa đủ để ai cũng nghe thấy:
“Nhưng tôi thấy cái cách anh bò dưới đất lúc nãy… lại giống hơn đấy.”
Giống hệt một con chó.
Câu nói sắc bén không chứa lời tục tĩu, nhưng đủ để làm bẽ mặt Tiền Hạo.
Một câu đánh trả rõ ràng là nói giúp cho Trần Trạc Thanh.
Ai nấy đều nhận ra người cô gái điềm đạm lúc nãy lại trở nên cứng cỏi hơn nhiều. Khí chất cao ngạo trên khuôn mặt cô không giống người thường.
Mọi người đều đoán già đoán non thân phận thật sự của cô, trông không đơn giản là một nhân viên.
Giọng Nhan Linh thường bình đạm nhưng giờ lại chứa vài phần khinh miệt, giọng đầy khinh bỉ: “Sao không sủa vài tiếng cho chúng tôi nghe thử?”
Tiền Hạo không ngờ cô có thể làm nhục hắn, “Cô –”
Đang định động thủ thì bạn hắn vội kéo lại, nhắc hắn lúc này không nên gây thêm chuyện mà nên rời đi thôi.
Hắn gằn giọng bỏ lại một câu: “Cứ chờ đấy!”
Trần Trạc Thanh cười lạnh, ánh mắt sắc bén: “Nhà họ Tiền, cũng chờ đấy.”
Lời anh không chỉ nhắm vào Tiền Hạo, mà cả gia đình hắn cũng không thoát được.
Cuối cùng, Tiền Hạo cắn răng, ôm hận mà bỏ đi.
Khi mọi thứ kết thúc, Thịnh Tây Vũ phẩy tay, đám đông xung quanh cũng lần lượt giải tán.
Anh ta bước lại gần Trần Trạc Thanh, định nói gì đó nhưng bị anh lạnh lùng gạt ra: “Cậu biết trong đó có những ai mà vẫn gọi cô ấy đến?”
Thịnh Tây Vũ cười gượng: “Không phải lỗi của tôi! Tôi chỉ nhờ người khác mang đồ hộ thôi mà…”
Trần Trạc Thanh cắt ngang: “Cậu không có chân tay sao? Không biết tự về mà lấy à?”
Thịnh Tây Vũ tự biết đuối lý, đành giơ tay đầu hàng: “Là lỗi tôi.”
“Hứa với cậu sau này sẽ không như thế nữa.”
Trần Trạc Thanh không đáp, chỉ rút chìa khóa xe từ túi quần, ném cho Thịnh Tây Vũ:
“Tự tìm tài xế. Tôi đưa cô ấy về.”
Thịnh Tây Vũ tự biết đuối lý, “… Được rồi.”
Thịnh Tây vũ oan ức lặng lẽ lấy điện thoại mình ra, mở app tìm tài xế.
Trần Trạc Thanh quay đầu đi, lúc nhìn Nhan Linh, vẻ lạnh lùng tàn nhẫn đã bớt đi vài phần.
Thái độ hoàn toàn khác so với lúc nói chuyện với Thịnh Tây Vũ, thậm chí còn dịu dàng hơn, nói với cô: “Đi thôi, anh đưa em về.”
Nhan Linh gật đầu, “Ừm.”
Cô đi theo anh ra ngoài, tầm mắt nhìn trên bờ vai rộng lớn của anh, môi khẽ động, không nhịn được mà hỏi:
“Hắn nói anh như vậy, anh không giận sao?”
Trạc Thanh thản nhiên đáp: “Không sao.”
Nhan Linh nhíu mày, trong lòng thấy khó chịu: “Nhưng hắn nói quá đáng mà.”
Trần Trạc Thanh: “Anh đã nghe những lời khó nghe hơn nhiều rồi.”
Nhan Linh khẽ nhói trong lòng.
Nói vậy thì những lời khó nghe hơn đó quá đáng biết bao nhiêu đây.
“Nhưng mà…” Anh đột ngột dừng bước, quay lại nhìn cô, ánh mắt cháy bỏng.
“Nói anh thế nào cũng được, nhưng đụng vào em thì không.”
Cô là giới hạn cuối cùng của anh.
Là giới hạn duy nhất.
Nhan Linh không thích cái giọng điệu xem nhẹ bản thân của anh, liền đáp trả: “Nói anh cũng không được.”
Trần Trạc Thanh ngẩn người.
Đôi mắt đen của anh nhìn thẳng vào cô, ánh nhìn dần tối lại.
Bị đôi mắt đẹp đó chăm chú nhìn, Nhan Linh bỗng thấy khó xử, quay đầu đi, mím môi nhẹ: “Ý em là, những lời khó nghe như vậy dù nói với ai cũng không tốt.”
“Nếu lần sau hắn còn dám nói như thế với anh…”
“Anh cứ đấm hắn.” Cô bĩu môi, giơ nắm đấm lên, phẫn nộ như thể vừa thấy bất công. “Giống như khi nãy.”
Dù không tán thành bạo lực, nhưng đôi lúc chỉ có nắm đấm mới giải quyết được vấn đề.
Trần Trạc Thanh phì cười trước hành động nhỏ của cô, khóe môi đẹp từ từ cong lên.
Ngay lúc đó, anh nhận thấy dây giày cao gót của cô bị lỏng. Không nghĩ ngợi nhiều, anh quỳ xuống một chân, vươn tay định buộc lại.
Khi ngón tay lành lạnh của anh chạm vào mu bàn chân cô, Nhan Linh theo phản xạ rụt lại, nhưng không thành công. Cổ chân mảnh khảnh của cô đã bị anh giữ lấy.
Lòng bàn tay ấm áp của anh dán lên làn da mỏng manh của cô, khiến cô cảm giác như toàn bộ nhịp thở đều bị kiểm soát.
Cô cứng đờ tại chỗ, nghe giọng trầm của anh: “Đừng động đậy.”
Nhan Linh nhìn xuống anh, cô bỗng thấy cảnh tượng này không thực chút nào.
Chất liệu đắt tiền của bộ vest đen ma sát với nền đất, nhưng anh không hề để tâm. Mọi sự tập trung đều dồn vào việc buộc dây giày cho cô.
Đôi tay thon dài, từng động tác cẩn thận, gài lại dây giày của cô.
Anh làm điều này như một chuyện hiển nhiên, không cảm thấy bất thường chỗ nào.
Thậm chí không tương xứng với thân phận của anh.
Khi đứng dậy, anh lại nhìn Nhan Linh, tay vòng ra sau cởi áo khoác của mình ra.
Hơi thở của anh lập tức vây quanh cô, trên áo anh còn mùi hương nhàn nhạt truyền từ sau lưng cô.
Ấm áp nhưng cũng thật xa lạ.
Trần Trạc Thanh khẽ kéo áo khoác sang hai bên, che khuất phần lớn cơ thể cô.
Chỉ còn lại chiếc váy đen lộ ra đôi chút, đủ để giảm bớt ánh nhìn tò mò của người khác.
“Con gái đi một mình đến đây không an toàn đâu.”
Lời của anh như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng.
“Không phải anh cấm em đến.” Trần Trạc Thanh sợ cô hiểu lầm ý của mình, “Nếu lần sau em muốn đến, nhớ báo với anh trước.”
Thế giới của cô quá trong trẻo, nơi này không dành cho cô.
Nhưng nếu cô muốn bước vào, anh muốn điều đó diễn ra dưới tầm mắt anh, để có thể bảo vệ cô.
Anh nói bằng giọng điệu dịu dàng pha chút thỏa hiệp: “Được không?”
Ánh mắt anh dịu lại, khiến người khác khó lòng từ chối.
Nhan Linh không hiểu sao mình lại gật đầu, nói: “Được.”
—
Tối đó, khi về đến nhà, cô mới nhớ ra mình vẫn đang khoác chiếc áo vest của anh.
[Tam lệnh]: Áo của anh, em quên trả rồi QAQ.
Trần Trạc Thanh nhìn icon đáng yêu của cô, gõ tin trả lời.
[Zero]: Không sao, mai trả cũng được.
[Tam lệnh]: Mai ư? Chẳng lẽ có tiệm giặt nào mở khuya thế này?
[Zero]: Không cần, mai anh mặc luôn.
[Tam lệnh]: Nhưng em đã mặc rồi mà.
[Zero]: Em ngại à?
Nhan Linh nghĩ anh đang hỏi nhầm trọng tâm. Không phải anh mới là người nên ngại sao?
Nhưng như thể đoán được suy nghĩ của cô, anh lại nhắn thêm:
[Zero]: Anh không ngại.
Người này…
Cô bỗng cảm thấy như đang cầm một món đồ nóng bỏng trên tay, vội vã ném điện thoại lên giường.
Và thế là, chiếc áo vest đó vẫn chưa kịp đem đi giặt.
8 giờ sáng hôm sau, Nhan Linh vừa ăn sáng xong đã vội ra ngoài.
Dưới chung cư, chiếc Bentley màu đen quen thuộc đang đậu sẵn.
Chuyến công tác lần này do Lương Cao làm tài xế, Nhan Linh thấy Thịnh Tây Vũ đã ngồi ở ghế phụ nên cô đi ra sau.
Cô mở cửa xe và thấy Trần Trạc Thanh ngồi bên trong.
Anh dường như chưa tỉnh ngủ, tay chống cằm, mắt nhắm như đang dưỡng thần.
Nghe tiếng động, anh mở mắt nhìn cô hỏi ngay câu đầu tiên: “Áo của anh đâu?”
Cả hai người ngồi phía trước lập tức nhìn vào gương chiếu hậu, tò mò dõi theo.
Dưới ánh mắt của hai người kia, Nhan Linh lúng túng lôi chiếc áo vest từ túi ra.
Trần Trạc Thanh nhận lấy và mặc lại như chẳng có gì xảy ra.
Khi cài nút áo, anh khẽ hít vào, nhận ra mùi hương quen thuộc trên cổ áo – hương trà trắng dịu nhẹ, thanh khiết giống hệt như mùi hương thường hay xuất hiện ở cô.
Là hoa trà trắng, sạch sẽ, tinh khiết.
Chắc cô muốn giảm bớt mùi của mình nên cố tình xịt nước hoa lên áo anh.
Bầu không khí mập mờ từ hàng ghế sau đã lan tỏa ra toàn xe, ở ghế trước, Thịnh Tây Vũ không nhịn được liền trêu:
“Sao áo của cậu lại ở chỗ cô nàng phiên dịch?”
Trần Trạc Thanh bình thản trả lời: “Áo của tôi ở chỗ bạn gái tôi, thì có gì lạ?”
Thịnh Tây Vũ: “…”
Hình như không có gì lạ, mà là vô cùng chính đáng.
Nhưng mối quan hệ của hai người này, dù trên danh nghĩa là bạn trai bạn gái, Trần Trạc Thanh có vẻ vẫn chưa cưa đổ được Nhan Linh.
Thịnh Tây Vũ nhìn gương mặt đắc ý của anh, nhỏ giọng nói: “Cứ tiếp tục giả vờ đi.”
Nhìn qua là biết Nhan Linh là kiểu con gái không dễ theo đuổi.
Cái tên này còn phải cố gắng dài dài.
—
Khi tới Thanh Thành, cả bốn người ghé vào khách sạn đã đặt trước để cất hành lý, sau đó ra nhà hàng gần đó ăn trưa.
Trong nhóm chỉ có Nhan Linh là con gái, nên nhiệm vụ gọi món tất nhiên thuộc về cô.
Thịnh Tây Vũ đẩy thực đơn về phía cô, cười nói: “Cô cứ gọi món cô thích, ba đứa tôi ăn gì cũng được.”
Nhan Linh từ chối thì không đúng, nhưng thay vì chọn theo sở thích cá nhân, cô gọi vài món phổ biến, dễ ăn.
Bữa trưa diễn ra trong sự im lặng. Nhan Linh vốn không giỏi bắt chuyện, mà Trần Trạc Thanh cũng vậy.
Họ ngồi cạnh nhau trên cùng một chiếc ghế, không nói lời nào.
Dù vậy, khung cảnh vẫn rất đẹp mắt, một cặp đôi trai tài gái sắc, ăn uống nhẹ nhàng và đầy lịch thiệp.
Thịnh Tây Vũ khẽ thở dài, nhấp một ngụm rượu vang, nhìn Trần Trạc Thanh đang yên lặng ăn. Anh ta thật sự bất lực.
Cái tên này mà cứ cứng đơ thế này thì bao giờ mới tán được người ta chứ.
Bảo sao chỉ biết yêu thầm.
Thịnh Tây Vũ không chịu nổi im lặng, liền mở miệng bắt chuyện: “Cô nàng phiên dịch này, cô là người Thanh Thành mà, sao hồi cấp ba lại học ở Thâm Thành?”
Nhan Linh tạm dừng tay cầm dao, suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Tại ba mẹ tôi làm việc ở Thâm Thành.”
Thịnh Tây Vũ liền tiếp lời: “Thế ba mẹ cô làm nghề gì?”
Nhan Linh: “Ba tôi làm kinh doanh, mẹ tôi ở nhà nội trợ.”
Thịnh Tây Vũ cảm thán: “Đúng là một người lo kinh tế, một người lo gia đình. Ba cô sướng thật, có vợ chịu hy sinh sự nghiệp để chăm lo gia đình thế này quý lắm.”
Bỗng nhiên, miếng bít tết trong miệng Nhan Linh trở nên vô vị. Cô nuốt thức ăn xuống, đặt dao nĩa sang một bên và bình thản nói: “Họ ly hôn rồi.”
Thịnh Tây Vũ cứng đờ, vội ấp úng xin lỗi: “Tôi xin lỗi nhé.”
Anh ta thầm rủa mình vì đã hỏi một câu vô duyên.
Nhan Linh: “Không sao, họ ly hôn cũng lâu rồi.”
Cô không nhận ra rằng Trần Trạc Thanh đã quay sang nhìn cô ngay khi nghe câu này.
Khi phục vụ đẩy xe chở món tráng miệng đến, họ mang ra bốn phần giống nhau, được trình bày tinh tế và nhỏ nhắn.
Thấy món tráng miệng, Thịnh Tây Vũ hơi cau mày, còn trợ lý của anh ta thì tỏ vẻ ngập ngừng.
Trần Trạc Thanh nhìn phần thạch dừa xoài trước mặt mình, không đổi sắc mặt. Anh vừa định cầm thìa lên thì bị Thịnh Tây Vũ ngăn lại.
Thịnh Tây Vũ: “Cậu quên là mình dị ứng xoài à?”
Nhan Linh quay sang nhìn anh, vẻ áy náy: “Xin lỗi, em không biết anh bị dị ứng xoài.”
Cô cầm lại thực đơn, đẩy về phía anh: “Anh xem có món nào khác muốn ăn không? Em gọi lại cho anh.”
“Không cần đâu.”
Mắt Trần Trạc Thanh vẫn chăm chú nhìn vào phần thạch xoài, tay anh vẫn nắm chặt chiếc thìa.
Nhìn hành động cố chấp của bạn mình, Thịnh Tây Vũ như chợt hiểu ra điều gì đó. Anh ta quay sang nói với Nhan Linh: “Cô gọi món khác cho cậu ta đi.”
Nhan Linh cúi đầu xem lại thực đơn, chọn đại một món: “Bánh crepe dâu tây kem tươi được không?”
Trần Trạc Thanh đáp gọn: “Được.”
Câu “Cậu ấy không thích đồ ngọt” của Thịnh Tây Vũ lập tức bị nuốt lại.
Dị ứng cũng không sợ, đồ ngọt cũng ăn.
Ăn đi, ăn nhiều vào, ngọt chết cậu luôn cũng được.
Chỉ vì đó là món Nhan Linh gọi mà cậu ta ăn cho bằng được sao.
Thịnh Tây Vũ lắc đầu ngao ngán. Đúng là kiểu người yêu đến mê muội.
Phần crepe cuối cùng được Trần Trạc Thanh ăn sạch sẽ.
Nhan Linh ngạc nhiên nhìn chiếc đĩa trống trơn trước mặt anh:
“Em cứ tưởng con trai bọn anh không thích ăn đồ ngọt.”
“Bọn anh?” Trần Trạc Thanh quay sang, khẽ nhếch môi: “Còn ai nữa?”
Nhan Linh: “…”
Câu hỏi với giọng điệu quen thuộc này sao mà giống lần trước đến thế.
Hôm đó anh cũng hỏi cô kiểu này, về chuyện cô đã từng đi xem mắt với những ai.
Giọng điệu như đang ghen.
Cô định đáp không còn ai cả, thì bỗng thấy mép môi anh dính chút kem.
Làn môi hồng tự nhiên của anh làm cho vệt kem ấy trở nên nổi bật.
Nhan Linh đưa tay chỉ vào khóe miệng mình, ra hiệu cho anh biết.
Trần Trạc Thanh hiểu ý, với tay rút khăn giấy.
Tùy tiện lau một cái, nhưng không trúng chỗ.
“Không phải chỗ đó.” Nhan Linh nghiêng người qua, không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp đưa tay giúp anh.
Cơ thể Trạc Thanh lập tức cứng đờ, để yên cho cô tiến sát lại gần.
Ngón tay mềm mại của cô chạm vào tay anh, cảm giác mát lạnh từ lòng bàn tay cô truyền đến. Hai ngón tay giữ chặt mép khăn giấy.
Khoảng cách giữa họ thu hẹp, mùi hương trên người cô hòa quyện với hương nước hoa trên áo vest của anh.
Anh có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên mặt cô, và hàng mi dài khẽ rung.
Nhan Linh cũng lần đầu được ngắm khuôn mặt anh ở khoảng cách gần thế này.
Làn da anh trắng mịn không tì vết, khiến người khác phải ghen tị.
Đôi mày rậm, đôi mắt đen thẳm, sống mũi cao, từng đường nét đều thanh tú và sâu sắc.
Đôi môi anh hoàn hảo với độ cong tự nhiên, khép lại thành một đường thẳng.
Một đôi môi —
Nhìn rất dễ khiến người khác muốn hôn.
Dưới ánh nhìn của cô, Trần Trạc Thanh khẽ mím môi, yết hầu nơi cổ anh cũng không tự chủ được mà nhấp nhô.
Anh đảo khách thành chủ, dễ dàng nắm lấy cổ tay cô, da thịt cả hai tiếp xúc chặt chẽ.
Anh tận dụng lực tay cô, áp khăn giấy lên môi mình.
Mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi con ngươi đen sâu thẳm như xoáy vào tâm trí cô, hỏi ngược lại:
“Là chỗ này sao?”