Sáng hôm sau, Nhan Linh bị đánh thức bởi một hồi chuông điện thoại.
Ý thức còn chưa tỉnh hẳn, cơ thể đã phản ứng trước, mơ màng tìm kiếm nguồn âm thanh, cuối cùng mò được chiếc điện thoại đang không ngừng rung.
“Linh Linh, con đang ở đâu vậy?”
“Ở nhà, mẹ à, mẹ…”
Nghe thấy giọng của Thư Vân, cô vốn định hỏi vì sao mình ở nhà mà mẹ còn gọi điện, nhưng rồi bỗng giật mình tỉnh táo.
Mở mắt ra, nhìn xung quanh là khung cảnh có chút xa lạ, cô mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Đầu dây bên kia, Thư Vân vẫn thắc mắc: “Không thấy con trong phòng, tối qua không về nhà ngủ à?”
Nhan Linh vò đầu, thành thật trả lời: “Con ở nhà Trần Trạc Thanh.”
Bên kia im lặng một lát, hồi lâu sau mới nghe giọng Thư Vân vang lên: “Vậy Tiểu Trần đã dậy chưa?”
Anh ấy dậy hay chưa, làm sao cô biết được.
Dù sao bọn họ cũng đâu có ngủ chung.
Đang lúc Nhan Linh chưa biết trả lời thế nào, Thư Vân đã nói tiếp: “Hai đứa thu xếp rồi qua đối diện đi, Ninh Thần đến rồi.”
Lúc này, Nhan Linh mới nhớ ra tối qua Ninh Thần có nói sẽ đến nhà cô, liền lật chăn bước xuống giường.
Thư Vân không quên dặn: “Nhớ gọi Tiểu Trần đi cùng.”
Sau khi cúp máy, bà đẩy xe lăn quay về phòng khách, ánh mắt dừng lại trên người Ninh Thần đang ngồi trên sofa.
Sáng sớm hôm nay, bà nghe thấy tiếng gõ cửa, nhờ cô giúp việc ra mở.
Ban đầu, Thư Vân không nhận ra anh ta, nhưng khi nghe giọng nói cảm thấy quen thuộc, lại quan sát kỹ khuôn mặt mới lên tiếng: “Ninh Thần?”
“Cô Thư, đã lâu không gặp.” Người đàn ông hơi cúi người, trên tay còn xách theo quà, nói rằng đến thăm bà.
Hình ảnh của Ninh Thần trong ký ức của bà vẫn dừng lại ở vài năm trước. Khi đó, bà vẫn chưa ly hôn với Nhan Túc, nhà họ Ninh sống gần nhà họ Nhan.
Ông Ninh và ông Nhan quen biết nhau qua những buổi đi câu, cùng chung sở thích nên dần trở thành bạn bè.
Lâu dần, hai nhà qua lại thân thiết, lớp trẻ cũng thường xuyên tiếp xúc.
Sau này, bà rời khỏi nhà họ Nhan, cũng không còn liên lạc với nhà họ Ninh nữa.
Chỉ từng nghe Nhan Linh nhắc đến, rằng gia đình Ninh Thần đã di cư ra nước ngoài.
Hôm nay gặp lại, mới giật mình nhận ra thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Mọi chuyện trong quá khứ vẫn còn rõ ràng, nhưng bà đã rời khỏi đó từ lâu.
Ninh Thần đến mà không thấy Nhan Linh, tưởng cô còn đang ngủ.
Thư Vân cũng nghĩ vậy, nhưng khi vào phòng lại thấy giường trống không, bèn gọi điện cho cô.
Tiếng chuông cửa lại vang lên, Thư Vân nói: “Chắc Linh Linh về rồi.”
Ninh Thần thấy bà không tiện di chuyển, tự mình đứng dậy đi mở cửa.
Nụ cười trên mặt anh ngay lập tức vụt tắt khi nhìn thấy hai bóng người đứng ngoài cửa.
Đặc biệt là khi thấy bộ đồ trên người Nhan Linh.
Rõ ràng là kiểu dáng của đàn ông.
Mà hôm nay, Trần Trạc Thanh cũng mặc áo phông, màu trắng.
Thoạt nhìn, cứ như là áo đôi với chiếc áo đen trên người Nhan Linh.
Trần Trạc Thanh thuận tay khoác vai cô, tự nhiên đẩy cô vào nhà: “Ngoài trời lạnh, vào trong trước đã.”
“Anh Ninh Thần, anh đến sớm vậy à?”
Nhan Linh vừa bước vào vừa nói. Cô chỉ vào sofa: “Anh ngồi trước đi, em vào thay đồ.”
Vừa nói, vừa đi về phía phòng ngủ, nhưng trước khi bước vào, cô quay đầu nói với Trần Trạc Thanh: “Trần Trạc Thanh, anh rót nước cho anh Ninh Thần đi.”
Chỉ là một câu đơn giản, nhưng phân rõ chủ khách.
Trần Trạc Thanh thành thạo đi đến bàn trà, đặt ly nước xuống trước mặt Ninh Thần, rất lịch sự nói: “Anh Ninh, mời uống nước.”
Ninh Thần: “Cảm ơn.”
Trần Trạc Thanh: “Không có gì, nếu cần gì cứ nói với tôi.”
Thư Vân nghe hai người đối thoại, cảm thấy họ không giống như lần đầu gặp mặt.
“Tiểu Trần, con và Ninh Thần quen nhau à?”
Trần Trạc Thanh đáp: “Bạn học cấp ba ạ.”
Ninh Thần bổ sung: “Còn là bạn cùng lớp.”
Thư Vân không biết, còn cười bảo hai người có duyên.
Hai người chỉ im lặng mỉm cười, ánh mắt nhìn nhau có chút ganh đua ngầm.
Sáng nay, Trần Trạc Thanh vừa chạy bộ về thì gặp Nhan Linh. Cô vừa bước ra khỏi nhà, nói rằng Ninh Thần đến nhà mình.
Nghe vậy, Trần Trạc Thanh không chút do dự, tay vẫn cầm túi đồ vừa mua từ ngoài về, liền theo cô qua đây.
Anh lên tiếng: “Mẹ, mẹ ăn sáng chưa? Con vừa mua chút đồ về.”
Chữ “mẹ” này, anh gọi rất tự nhiên, hiển nhiên không phải lần đầu tiên.
Ninh Thần cuối cùng cũng nhận ra rằng, có những chuyện đã thay đổi từ lâu khi anh ta không hay biết.
Thư Vân: “Mẹ ăn rồi, con và Linh Linh cứ ăn đi.”
Trần Trạc Thanh lấy bữa sáng đã mua ra, đặt lên bàn ăn. Toàn bộ đều là món Nhan Linh thích, bánh cuốn, hoành thánh, há cảo chiên, quẩy và sữa đậu nành.
Nhan Linh thay đồ xong, lúc này mới nhận ra mình đói, vừa ra ngoài đã nhìn thấy bàn ăn đầy ắp.
Vừa ngồi xuống, Trần Trạc Thanh đã bẻ đôi đũa đưa cho cô, sữa đậu nành cũng được đẩy tới trước mặt, còn nhắc nhở: “Cẩn thận nóng.”
Hai người ngồi bên bàn ăn, còn Thư Vân thì tiếp chuyện Ninh Thần ở phòng khách.
Đã lâu không gặp, bà hỏi han vài câu đơn giản, nhưng lại phát hiện ánh mắt của Ninh Thần luôn vô thức hướng về phía bàn ăn.
Bà bỗng nhớ lại trước đây quan hệ của anh và con gái mình cũng khá thân thiết.
Thư Vân nhanh chóng liền hiểu ra điều gì đó.
Có lẽ hôm nay anh đến đây, không chỉ đơn thuần là thăm bà.
“Trưa nay con ở lại ăn cơm chứ?”
Sau đó quay đầu, tỏ vẻ tán thưởng nhìn Trần Trạc Thanh: “Nếm thử tay nghề của con rể cô đi.”
Gương mặt Ninh Thần thoáng căng thẳng.
Lời này của bà, nghe như lời mời, nhưng thật ra là một lời nhắc nhở.
Anh hiểu được hàm ý.
“Không cần đâu ạ.” Anh không phải kiểu người không biết điều, lịch sự từ chối: “Chút nữa con có việc, để hôm khác.”
Ở lại một lát, Ninh Thần liền xin phép ra về. Thư Vân không giữ lại, còn bảo Trần Trạc Thanh tiễn khách.
Anh cũng chỉ làm ra vẻ, đưa đến thang máy rồi dừng lại.
“Anh Ninh chắc biết cách đi thang máy nhỉ? Tôi không tiễn nữa.”
Ninh Thần cũng không muốn ở chung một không gian với anh, ấn nút xuống tầng một, nhưng bỗng giữ lại, như vừa nhớ ra điều gì. “À, suýt quên nói với cậu.”
“Tối giao thừa, ba của Nhan Linh mời cả nhà tôi đến ăn cơm tất niên.”
Sự thoáng bối rối trong mắt Trần Trạc Thanh không qua khỏi mắt anh ta, khóe môi khẽ nhếch lên vẻ vô tội: “Xem ra, anh không biết chuyện này nhỉ.”
“Có vẻ như quan hệ giữa anh và bác Nhan, còn không bằng một người ngoài như tôi.”
Tuy hôm nay ở chỗ Thư Vân không thuận lợi, nhưng anh biết rõ một điều rằng ở nhà họ Nhan, Nhan Túc chưa bao giờ công nhận Trần Trạc Thanh.
Chỉ cần xét về xuất thân, Trần Trạc Thanh mãi mãi không thể sánh với anh ta.
Nên… anh ta chưa hẳn đã thua.
—
Khi Trần Trạc Thanh quay lại, đúng lúc Nhan Linh nhận được điện thoại của bà nội, bảo cô tối giao thừa về nhà ăn cơm.
Cô chọc vào viên hoành thánh trong bát, nhân thịt lộ ra, cắn một miếng, giọng nói có chút ngập ngừng: “Con muốn ở nhà ăn với mẹ.”
Cô biết nếu về, ông bà nội chắc chắn sẽ rất vui, nhưng lúc đó mẹ cô sẽ chỉ có một mình.
Bà nội cô cũng hiểu được, liền lui một bước, nói về ăn trưa thôi cũng được.
“Nhớ dẫn cả Trạc Thanh theo.”
“Dạ vâng.”
Lúc này, cửa chính mở ra, cô thấy Trần Trạc Thanh bước vào, liền nói thêm: “Để con hỏi anh ấy.”
Sau khi cúp máy, cô hỏi: “Anh có kế hoạch gì tối giao thừa không? Bà nội mời chúng ta về ăn trưa.”
Chút hụt hẫng trong lòng Trần Trạc Thanh lập tức tan biến: “Được.”
Nhan Linh làm việc đến ngày hai mươi chín Tết, sang ba mươi mới bắt đầu nghỉ, kỳ nghỉ kéo dài hai tuần.
Mấy ngày trước bận tăng ca, ngày đầu tiên nghỉ lễ, cô hiếm hoi được ngủ nướng, đến khi tỉnh giấc đã là mười một giờ.
Bên ngoài, Thư Vân gõ cửa phòng cô hỏi không phải cô nói trưa nay về nhà sao? Sao còn chưa dậy.
Cô dụi mắt, lật người xuống giường, mở cửa với vẻ còn ngái ngủ, giọng nói kéo dài: “Con dậy rồi mà…”
Nhưng ngay khi mở mắt ra, đập vào mắt cô là một ánh nhìn quen thuộc—một đôi mắt mang ý cười.
Trần Trạc Thanh mặc áo chiếc áo hoodie đen, quần thể thao, là dáng vẻ thoải mái không lịch sự đứng đắn như ở công ty, mang cảm giác trẻ trung.
“Trần Trạc Thanh?”
“Là anh đây.”
Thấy cô vẫn mặc đồ ngủ, anh theo bản năng quay mặt đi, giải thích lý do mình có mặt ở đây: “Bà nội gọi cho em không được, nên gọi cho anh.”
Nhan Linh không ngờ mình ngủ say đến mức này, buồn bực xoa trán: “Đợi em mười phút, rồi đi liền.”
Trần Trạc Thanh: “Không cần vội, cứ từ từ.” Anh mỉm cười, “Anh nói với bà rồi, chúng ta sẽ đến trễ một chút.”
Thư Vân bảo anh ngồi chờ trên sofa, rót cho anh một ly nước đặt lên bàn, nhẹ nhàng nói: “Lát nữa đến đó, con đừng để tâm đến những lời của ba nó.”
Bà từng nghe Nhan Linh nói, Nhan Túc không hài lòng về anh.
Đơn giản vì anh không phải là người mà ông chọn cho con gái mình.
Ông ấy đã quen với việc làm chủ trên thương trường, nên luôn muốn kiểm soát mọi thứ.
Nhưng bà vẫn muốn nói thêm: “Cũng đừng trách ông ấy, sau này khi con làm cha rồi sẽ hiểu, ai cũng muốn dành những điều tốt nhất cho con gái mình.”
—
Khi hai người đến nhà cũ, từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng bên trong.
Nhan Linh vừa bước vào cửa, đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên sofa, trò chuyện vui vẻ với bà nội.
“Anh Ninh Thần?”
Ninh Thần mỉm cười nhìn cô, ánh mắt lướt qua người đàn ông bên cạnh cô mà không để lộ cảm xúc.
Sau khi chào hỏi, cô nhận ra ba mẹ anh ta cũng có mặt, liền chủ động lên tiếng: “Chào bác Ninh, chào bác gái.”
Ba của Ninh Thần, ông Ninh Nghị, gật đầu cười: “Linh Linh về rồi à.”
Còn bà Ninh thì hơi ngập ngừng, nụ cười có chút gượng gạo: “Linh Linh, lâu rồi không gặp.”
Lúc này, ánh mắt Ninh Nghị mới dừng trên người đàn ông đứng sau cô, có chút xa lạ: “Vị này là?”
“Cháu rể của tôi.”
Là bà nội Nhan lên tiếng, còn vẫy tay gọi: “Trạc Thanh, lại đây với bà.”
Ninh Nghị: “Ồ, là chồng của Nhan Nhân sao?”
Trước đây, họ từng nghe nói về chuyện cô ba nhà họ Nhan kết hôn.
Bà cụ Nhan khoát tay: “Không phải, là Linh Linh.”
Sắc mặt Ninh Nghị khẽ thay đổi, ông quay sang nhìn con trai mình, ánh mắt dò hỏi chuyện này là thế nào.
Ninh Thần im lặng không nói gì, gương mặt trầm mặc.
Trần Trạc Thanh đưa túi quà trong tay cho người giúp việc, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh bà cụ Nhan.
Bà cụ nắm lấy tay anh, nở nụ cười hiền từ, giới thiệu với vợ chồng nhà họ Ninh: “Cháu rể của tôi, Trần Trạc Thanh.”
Bà chủ động kéo anh đến giới thiệu trước mặt mọi người, điều này đủ chứng minh bà công nhận cháu rể này và rất hài lòng với anh.
Vừa nãy, bà còn trò chuyện rất vui vẻ với Ninh Thần, khiến Ninh Nghị tưởng rằng con trai mình vẫn còn cơ hội.
Nhưng xem ra, từ lâu đã có người nhanh tay chiếm lấy vị trí đó.
Không biết chàng trai này có xuất thân thế nào mà có thể trở thành con rể nhà họ Nhan.
Ninh Nghị: “Cậu Trần này trông có vẻ lạ, trước đây tôi chưa từng gặp. Cậu quen Linh Linh thế nào?”
Bà cụ Nhan: “Cậu ấy là bạn học cấp ba với Linh Linh.”
Ninh Nghị: “Vậy sao, thật có duyên. Ninh Thần và Nhan Linh trước đây cũng học chung cấp ba.”
Lần này, Ninh Thần không lên tiếng nhắc đến chuyện anh và Trần Trạc Thanh cũng là bạn cùng lớp.
Nhan Linh vừa vào cửa, hai chị em Nhan Nhân và Nhan Sâm cũng vừa đến nơi.
Hai đứa con nhỏ của Nhan Nhân, dưới sự hướng dẫn của ba mẹ, lần lượt chào hỏi từng người, vô cùng ngoan ngoãn.
Vừa nhìn thấy Trần Trạc Thanh, hai nhóc con lập tức nhận ra người cậu rể đẹp trai, liền chạy lon ton đến, ôm chặt lấy chân anh.
Bà cụ Nhan nhìn cảnh đó, cười tủm tỉm: “A Nhân, hai đứa nhỏ nhà con thích Trạc Thanh quá nhỉ?”
Nhan Nhân trêu đùa: “Giống mẹ nó thôi, thích người đẹp trai.”
Phải thừa nhận rằng anh rể này không chê vào đâu được, chẳng khác nào minh tinh trong giới giải trí.
Không chỉ có ngoại hình nổi bật, tính cách anh cũng rất tốt, đặc biệt là cực kỳ kiên nhẫn với trẻ con.
Hai đứa nhỏ lần trước gặp anh một lần, sau khi về nhà cứ luôn miệng đòi được chơi cùng cậu rể.
Nghĩ đến đây, Nhan Nhân huých nhẹ vào tay Nhan Linh, ghé sát tai cô trêu chọc: “Chị à, khi nào chị với anh rể sinh một đứa con để chơi cùng đi?”
Mặt Nhan Linh lập tức nóng lên, lắp bắp nói: “Ch-chuyện đó để tính sau.”
Cô lén nhìn về phía Trần Trạc Thanh, anh đang bế hai nhóc con lên, mỗi bên một đứa. Gương mặt điển trai của anh ánh lên vẻ dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa sự yêu thương khi trò chuyện với hai đứa nhỏ.
Giọng anh trầm thấp, nhẹ nhàng, rất dễ nghe.
Khoảnh khắc đó, Nhan Linh bỗng nghĩ, Trần Trạc Thanh thực sự rất biết cách dỗ dành trẻ con.
–
Trước bữa ăn, Nhan Túc mới chậm rãi bước vào nhà, ông mặc bộ vest chỉnh tề, dáng vẻ nghiêm túc, lịch lãm.
“Xin lỗi mọi người, công ty có chút việc gấp nên tôi đến trễ.”
Ninh Nghị lập tức tiến lên bắt tay ông: “Anh Nhan, đã lâu không gặp.”
“Lâu rồi không gặp.”
Trong nhà đã bật lò sưởi, Nhan Túc cởi áo khoác ngoài, đưa cho người giúp việc.
Lúc đi ngang qua ghế sô pha, ông nhìn thấy Trần Trạc Thanh đang ngồi đó, bước chân thoáng dừng lại nhưng không nói gì.
Ngược lại, Trần Trạc Thanh chủ động chào hỏi: “Chào bác Nhan.”
Nhan Túc chỉ khẽ gật đầu, giọng điệu có chút lạnh nhạt.
So với thái độ niềm nở của bà cụ Nhan khi nãy, rõ ràng ông có sự phân biệt rất rõ ràng.
Ninh Nghị thấy vậy, trong lòng hiểu rõ nhưng vẫn tỏ ra bình thản, kéo Nhan Túc vào trò chuyện.
Sau khi mọi người đã đông đủ, người giúp việc lần lượt dọn thức ăn lên bàn.
Mọi người di chuyển vào phòng ăn, Nhan Nhân khoác tay Nhan Linh, ghé sát tai cô thì thầm: “Ông bà nội nghĩ gì mà mời cả người ngoài đến ăn cơm tất niên thế này?”
“Nhà mình có quan hệ tốt với nhà họ Ninh, nhưng đâu nhất thiết phải ăn tết chung chứ?”
Dưới góc nhìn của Nhan Nhân, bữa cơm tất niên là lúc cả gia đình quây quần bên nhau.
Phải là người thân có quan hệ huyết thống, bạn bè thân thiết cũng không tính.
Nhan Linh nhìn Ninh Nghị đang nói chuyện với Nhan Túc, đoán được đôi chút. Cô khẽ nói: “Chắc không phải ông bà nội gọi đâu, là ba chị.”
Nhan Nhân: “Vậy thì em càng không hiểu rồi. Từ khi nào bác lại đích thân mời ai ăn cơm thế này?”
Nhan Linh liếc mắt nhìn: “Mục đích không nằm ở bữa cơm đâu.”
Nhan Nhân không hiểu hàm ý trong câu nói ấy: “Hả?”
Vị trí của Nhan Túc ở ngay bên phải ghế chủ tọa, bên cạnh là ba người nhà họ Ninh. Đối diện họ là Nhan Linh và Trần Trạc Thanh.
Suốt bữa ăn, bầu không khí rất rõ ràng chia thành hai kiểu.
Nhan Linh vừa ăn vừa trò chuyện với bà nội, đôi lúc mỉm cười. Trần Trạc Thanh thì im lặng cúi đầu ăn.
Tthỉnh thoảng bóc giúp cô mấy con tôm, vừa ăn vừa quan tâm đến cô.
Khi mọi người buông đũa, có người mang lên tráng miệng.
Trên bàn có hai loại trái cây là xoài và dâu tây, mỗi người một phần, phân phát ngẫu nhiên.
Nhan Linh thấy cô giúp việc đặt phần có xoài trước mặt Trần Trạc Thanh, liền lặng lẽ đổi phần dâu tây của mình với anh.
Bà nội Nhan nhìn thấy, hỏi: “Sao vậy Linh Linh, trước giờ con thích ăn dâu tây mà?”
Nhan Linh chỉ vào Trần Trạc Thanh, giọng điềm nhiên: “Anh ấy dị ứng xoài, không ăn được.”
Đúng lúc cô nói câu đó, mọi người xung quanh vừa hay dừng trò chuyện.
Giữa bàn ăn yên tĩnh, giọng cô đủ để tất cả nghe rõ.
Nhan Nhân lập tức trêu ghẹo: “Chị, chị chăm chồng chu đáo quá nha.”
Nhan Linh biết ngay mình lại bị chọc ghẹo, liền phản kích: “Chẳng lẽ em không quan tâm chồng em?”
Nhan Nhân mặt dày, thuận theo nói: “Quả nhiên phụ nữ có chồng khác hẳn, ngày trước chị đâu có nói vậy.”
Nhan Linh: “…”
“Anh ăn một chút cũng không sao.” Trần Trạc Thanh mở miệng.
Nhan Linh nhìn anh một cái.
Không nói gì.
Nhưng chỉ cần ánh mắt đó, Trần Trạc Thanh liền rút tay về, không dám đụng vào phần xoài nữa.
Nhan Nhân lại cười đùa: “Chị, anh rể nghe lời chị ghê luôn.”
Nhan Linh quá quen với giọng điệu này của cô em họ, liền thuận miệng đáp: “Chồng nghe lời vợ, không phải chuyện đương nhiên sao?”
Người đầu tiên hưởng ứng câu nói ấy lại chính là Trần Trạc Thanh.
Anh mỉm cười gật đầu, rồi nhìn sang Ninh Thần đang ngồi đối diện.
“Ừ, đúng vậy.”