Nhan Linh vừa kết thúc một ván game, tranh thủ liếc nhìn đồng hồ treo tường.
Không phải nói đàn ông tắm rất nhanh sao? Sao Trần Trạc Thanh vẫn chưa ra?
Đang suy nghĩ, cô nghe thấy tiếng bước chân dần tiến lại gần.
Nhan Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt khựng lại vài giây.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trần Trạc Thanh trong dáng vẻ này.
Tóc đen rủ xuống trán, khuôn mặt góc cạnh, lông mày cao, đôi mắt đen sâu thẳm. Anh mặc bộ đồ ngủ dài, mang một cảm giác dịu dàng, ấm áp, giảm đi vẻ xa cách thường thấy.
Tóc tai gọn gàng, trông anh khác hẳn vẻ tinh anh buổi chiều, trẻ trung hơn.
Trong thoáng chốc, anh như trở lại thời học cấp ba, khi còn mặc đồng phục.
Trong đầu cô bất giác hiện lên hình ảnh anh cởi trần trong phòng tắm, khiến cô nhanh chóng cúi đầu, giả vờ tập trung vào trò chơi.
Vừa nãy, Tư Kỳ bảo cô rảnh rỗi không làm gì, nên rủ cô cùng chơi Đấu Địa Chủ.
Khi cô còn đang suy nghĩ xem nên đánh quân bài nào, giọng nói của Trần Trạc Thanh vang lên sau lưng: “Em có máy sấy tóc không?”
Nhan Linh không ngẩng đầu, chỉ tay về phía giường: “Có, ở ngăn kéo đầu giường.”
Vì suy nghĩ quá lâu, hệ thống tự động đánh một quân bài cho cô, rồi không lâu sau, cô thua ván này.
Khi Trần Trạc Thanh sấy tóc xong, anh thấy Nhan Linh vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, tóc ướt vẫn được quấn gọn trong chiếc khăn trắng.
Anh lại hỏi: “Nhan Linh, em không sấy tóc à?”
“Em đợi lát nữa sấy.” Câu trả lời của cô đầy qua loa, tâm trí vẫn ở trên điện thoại.
Chờ thêm một lúc, Trần Trạc Thanh bước tới, giọng nói dịu dàng nhưng có chút bất lực vang lên bên tai cô: “Để tóc ướt dễ cảm lạnh lắm.”
Ngay sau đó, Nhan Linh cảm thấy chiếc khăn trên đầu bị anh nhẹ nhàng gỡ xuống, mái tóc dài buông xõa trên vai.
Nhận ra ý định của anh, cô định quay đầu ngăn cản, nhưng đầu đã bị anh giữ lại, động tác hiếm hoi có chút áp đảo: “Đừng động đậy.”
“Em cứ chơi tiếp đi.”
Toàn bộ sự chú ý của Nhan Linh đều bị phân tán, cô cảm nhận rõ ràng những ngón tay anh len lỏi qua từng sợi tóc, nhẹ nhàng nâng lên rồi thả xuống.
Bên kia, Tư Kỳ nhắn: “Đợi cậu lâu đến hoa cũng tàn rồi.”
Từ góc độ này, Trần Trạc Thanh có thể nhìn rõ màn hình điện thoại của cô, khi cô còn đang phân vân, anh nhẹ nhàng gợi ý: “Đánh đôi K.”
Nhan Linh nhanh tay làm theo, đánh đôi K ra.
Với sự chỉ dẫn của Trần Trạc Thanh, Nhan Linh cuối cùng đã thắng ván đầu tiên trong buổi tối.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hạnh nhân sáng rực, cong cong khi cười, nụ cười rạng rỡ.
“Trần Trạc Thanh, em thắng rồi!”
Hiếm khi cô có dáng vẻ trẻ con như vậy trước mặt anh. Nhân lúc đang sấy tóc cho cô, anh khẽ xoa đầu cô.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Bà nội Nhan bước vào, vừa lúc thấy cảnh này.
Cháu gái mình ngồi trên ghế, cười tươi nhìn điện thoại, còn người đàn ông kia thì cúi đầu, chăm chú giúp cô sấy tóc.
“Xong rồi.”
Trần Trạc Thanh rút phích cắm, máy sấy ngừng hoạt động, âm thanh biến mất.
Nhận ra có người đang nhìn mình, anh quay đầu nhận ra bà nội Nhan trước.
“Bà nội.”
Nhan Linh nghe thấy anh, ngẩng lên: “Bà nội, bà vào từ lúc nào vậy?”
“Khi Trạc Thanh đang sấy tóc cho con.”
Bà nội Nhan bước vào phòng, trên tay cầm cốc sữa, giọng nói tuy trách móc nhưng đầy yêu thương: “Con đó, lại chứng nào tật nấy, gội đầu mà không sấy khô, bao nhiêu lần bà nhắc rồi cũng không nghe.”
“Nhưng giờ có người chăm sóc con, bà yên tâm rồi.” Bà nội mỉm cười với Trần Trạc Thanh, ánh mắt tràn đầy hài lòng.
“Nó thường ngủ không ngon, bà đã hâm nóng cốc sữa này. Trạc Thanh, nhớ để ý bảo nó uống hết.”
Trần Trạc Thanh: “Vâng, bà nội.”
Bà nội Nhan: “Thế bà không làm phiền hai đứa nữa. Ngủ sớm đi nhé.”
Bà còn chu đáo đóng cửa lại giúp họ khi rời đi.
Nhan Linh chơi thêm vài ván nữa, đến khi Tư Kỳ bảo có việc nên thoát game, hẹn lần sau chơi tiếp.
Định uống hết cốc sữa rồi nằm xuống ngủ, nhưng Nhan Linh lại ngồi dậy, đi tới tủ quần áo: “Trong tủ có chăn thừa, em quên lấy cho anh.”
Cô lục tung tìm kiếm, nhưng chỉ thấy quần áo, không thấy chăn: “Ơ? Sao không có nhỉ?”
“Chắc là để trên tủ.” Nhan Linh chợt nhớ ra.
Cô nhón chân, nhưng không với tới, hơi ngượng ngùng.
“Để em đi lấy ghế…”
Cô vừa định quay người, thì Trần Trạc Thanh đã bước tới, đứng ngay sau lưng, chắn lối đi của cô.
Lưng cô chạm vào một bức tường ấm áp, không gian trở nên chật chội, ngay cả hơi thở cũng vậy.
Nhờ lợi thế chiều cao, Trần Trạc Thanh nhanh chóng nhìn thấy chiếc chăn: “Là bộ màu hồng này đúng không?”
Nhan Linh: “Đúng rồi.”
Trần Trạc Thanh lấy chiếc chăn xuống thành công, lùi lại một bước, giữ khoảng cách với cô.
Không khí trở nên thông thoáng hơn, Nhan Linh cuối cùng cũng thở dễ dàng hơn chút.
Trần Trạc Thanh đặt chăn lên ghế sofa, bảo cô nhanh đi ngủ, sau đó quay lại phía cửa phòng: “Anh tắt đèn đây.”
Nhan Linh nằm lên giường, kéo chăn kín người, nửa đầu vùi vào trong chăn, đáp lại nhỏ nhẹ: “Ừm.”
Đèn vừa tắt, tầm nhìn lập tức chìm vào bóng tối.
Thính giác cô trở nên nhạy bén, nghe rõ tiếng bước chân anh di chuyển trên sàn, không nhanh không chậm.
Sau đó là tiếng anh kéo chăn, cùng giọng nói quen thuộc, trầm thấp và rõ ràng: “Ngủ ngon.”
Nhan Linh: “Ngủ ngon.”
Không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Không biết bao lâu sau, Trần Trạc Thanh mở mắt, nghe thấy tiếng động của Nhan Linh khi cô ngồi dậy rời khỏi giường.
Dưới ánh sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ, anh nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt của cô đi về phía anh.
Nhan Linh không muốn làm phiền người đàn ông đang nằm trên sofa, nên không dám bật đèn, chỉ dựa vào cảm giác để tiến về phía cửa phòng.
Cô di chuyển chậm rãi, cẩn thận từng bước, nhưng quên mất bên sofa có thảm, suýt chút nữa bị vấp ngã.
Cánh tay mạnh mẽ của anh đã kịp thời đỡ lấy cô.
Trong bóng tối, giọng anh vang lên, rõ ràng và mang theo chút bất lực: “Em định đi đâu?”
Nhan Linh: “Khát nước, muốn uống nước.”
Trần Trạc Thanh: “…”
“Đợi chút.”
Anh bật chiếc đèn đứng cạnh sofa, ánh sáng dịu nhẹ tràn ngập căn phòng. Lúc này, anh mới nhận ra cô hoàn toàn không mang giày.
Đôi chân trần trắng nõn, gót chân mềm mại, mắt cá chân thon nhỏ, một nửa cơ thể cô ngồi trên thảm, còn một chân đặt trên sàn lạnh.
Trần Trạc Thanh cau mày: “Em không thấy lạnh sao?”
Nhan Linh: “Hả?”
Anh đứng dậy, không nghĩ ngợi, cúi xuống bế cô lên.
Cảm giác mất thăng bằng khiến Nhan Linh theo phản xạ bám lấy cổ anh, tay cô vòng lên giữ chặt.
Hương thơm quen thuộc từ người anh tràn vào mũi cô.
Cô chợt nhớ ra, vừa nãy anh tắm trong phòng cô, đương nhiên dùng chung sữa tắm của cô.
Ngước mắt nhìn lên, cô thấy cằm anh sắc nét, sống mũi cao thẳng, và gương mặt đẹp không tì vết phóng đại ngay trước mắt.
Trái tim Nhan Linh bỗng như ngừng đập trong một khoảnh khắc.
Trần Trạc Thanh bước dài, đặt cô trở lại giường, kéo chiếc chăn gần đó đắp lên người cô, nhẹ nhàng nói: “Nằm yên, anh đi lấy nước cho em.”
“Ừm.” Cô ngoan ngoãn đáp.
Vài phút sau, anh quay lại với cốc nước trong tay.
Nhan Linh chạm vào cốc, nước vẫn còn ấm. Cô từ từ uống, từng ngụm nhỏ.
Khi cô vừa uống xong, anh đã đưa tay lấy lại cốc từ tay cô.
“Còn muốn uống nữa không?”
Nhan Linh lắc đầu, kéo chăn trùm lên người, ra hiệu cô chuẩn bị ngủ.
Anh cúi xuống, đặt cốc nước lên bàn đầu giường, tắt đèn, giọng trầm ấm nói lần nữa:
“Ngủ ngon.”
—
Một giờ sau.
Nhan Linh lại trở mình, nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài và âm thanh xào xạc của những tán cây. Trong không gian yên tĩnh, cô vẫn cảm nhận được sự hiện diện của anh, khiến cô không thể nào lờ đi được.
Thật chết tiệt, cô nghĩ đêm nay mình sẽ mất ngủ.
Bỗng nhiên, giọng anh vang lên trong bóng tối, trầm nhẹ: “Không ngủ được sao?”
Nhan Linh: “Anh cũng chưa ngủ à?”
Anh không trả lời, mà hỏi lại: “Tại sao em không ngủ được?”
Anh biết tại sao mình không ngủ được, nhưng lại tò mò về lý do của cô.
“Có chút… lạnh.” Nhan Linh bịa đại một lý do.
Ngay lập tức, cô nghe thấy tiếng động sột soạt, giống như ai đó đang đứng dậy.
Ánh trăng qua khe rèm chiếu vào, bạc trắng như rắc lên người anh. Trần Trạc Thanh bước đến mép giường, ôm theo bộ chăn màu hồng, vẻ ngoài lạnh lùng của anh đối lập hoàn toàn với vật mềm mại trên tay.
Anh kéo mở hai góc chăn, rồi nhẹ nhàng đắp lên người cô.
Anh đã lấy chiếc chăn của mình nhường cho cô.
Nhan Linh lập tức cảm thấy ấm áp hơn, cô mở mắt hỏi: “Còn anh thì sao?”
Trần Trạc Thanh: “Anh không lạnh.”
Cô không tin.
Tháng 12, nhiệt độ chỉ lơ lửng giữa một chữ số và hai chữ số, dù anh không sợ lạnh, nằm trên sofa suốt một đêm cũng chắc chắn bị cảm.
Khi Trần Trạc Thanh định quay đi, anh cảm giác bị giữ lại.
Cúi xuống nhìn, anh thấy những ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô từ trong chăn vươn ra, kéo lấy gấu áo anh.
Ánh sáng yếu ớt từ đèn đầu giường phủ lên dáng hình cô. Tóc đen xõa trên gối, chăn che kín hơn nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn, sáng rực trong bóng tối.
Trần Trạc Thanh không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô.
Đôi mắt đẹp lúc này chứa đầy sự dịu dàng, ánh nhìn như đang hỏi mà không cần lời: Còn chuyện gì sao?
Nhan Linh lưỡng lự vài giây, rồi bỗng nhiên, trong một phút bốc đồng, gan lớn, cô thốt ra: “Hay là… anh cũng lên giường ngủ đi.”
“Như vậy cả hai chúng ta đều không lạnh.”
Trần Trạc Thanh sững lại.
“Nhan Linh, em có biết mình đang nói gì không?”
Nhan Linh gật đầu một cách nghiêm túc: “Em biết. Anh sẽ không—”
Cô còn chưa nói hết câu, bóng dáng cao lớn của người đàn ông đột nhiên nghiêng về phía cô, bao phủ cô trong một cơn áp lực vô hình. Trần Trạc Thanh cúi xuống, hai tay chống lên hai bên đầu cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm.
Gương mặt anh gần sát, mọi đường nét đều rõ ràng trước mắt cô, sống mũi cao, đôi môi mỏng, một khuôn mặt không thể tìm ra khuyết điểm.
Anh chậm rãi mở miệng: “Không làm gì?”
“Không đụng vào em?”
Nhan Linh không ngờ anh lại nói thẳng như vậy.
Hai tay cô bất giác nắm chặt lấy chiếc chăn trên người, trên khuôn mặt hiếm hoi lộ ra vẻ bối rối.
“Căng thẳng rồi sao?”
Anh dễ dàng nhìn thấu cô.
Nhan Linh cảm thấy lúc này anh hơi lạ lẫm.
Ánh mắt anh mang một loại áp lực xâm lược mạnh mẽ.
Cô giống như một chú cừu non vô tình bước vào lãnh địa của mãnh thú, không biết phải làm gì.
Mà anh thì từng bước ép sát.
Bỗng nhiên, Trần Trạc Thanh bật cười.
“Nhan Linh, có phải anh đã khiến em có một sự hiểu lầm nào đó không?”
Những lời nói của anh giống như đang xé toạc lớp vỏ ngụy trang của chính mình.
Cũng đồng thời lật ngược lại toàn bộ ấn tượng trước đây của cô về anh.
Nhưng kỳ lạ là, Nhan Linh lại cảm thấy con người anh lúc này, con người trước mặt cô, mới thực sự chân thật.
Trần Trạc Thanh luôn đối xử chu đáo, quan tâm đến từng chi tiết, nhìn như không hề h@m muốn gì, cô không hiểu rõ.
Nhưng Trần Trạc Thanh lúc này, lại khiến cô cảm thấy khoảng cách được rút ngắn hơn.
Anh nắm lấy tay cô, dễ dàng giữ gọn trong lòng bàn tay mình.
Nhan Linh lập tức căng thẳng hơn, nhưng hành động của anh lại nhẹ nhàng, khẽ đẩy tay cô trở lại trong chăn rồi kéo chăn cao lên thêm.
Những lời anh nói sau đó lại hoàn toàn trái ngược với hành động vừa rồi.
“Nhan Linh, em phải nhớ kỹ.”
“Anh không phải chính nhân quân tử.”