• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ lại thật sự ăn được quả dưa.

Tất cả các nhân viên trong bộ phận kinh doanh quốc tế đều vô cùng ngạc nhiên.

Giống như muốn chứng minh lời mình vừa nói, Trần Trạc Thanh lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho ai đó.

Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía điện thoại của anh.

“Rè… rè…”

Lúc này, điện thoại để trên bàn của Nhan Linh rung lên.

Viên Viên nhìn lướt qua, không nghĩ nhiều, còn nhắc nhở cô: “Nhan Linh, hình như có người tìm cô kìa.”

Nhan Linh vội vàng cầm điện thoại lên, quả nhiên, trên màn hình hiện ra một tin nhắn từ “Zero”.

“Bạn gái, có người muốn xin ảnh có chữ ký của bạn em.”

Nhan Linh thấy dòng tin nhắn này, mắt mở to.

Sao anh lại thật sự hỏi cô chứ!

Lại còn trước mặt nhiều người như vậy

Quang minh chính đại đến mức này sao?

[Zero]: Có được không?

Điện thoại của Nhan Linh lại rung.

Kẻ “châm ngòi” chuyện này đang đứng yên lặng bên cạnh, bộ dạng bình tĩnh không chút dao động.

Viên Viên không kiềm chế được nữa, quay đầu lại, nheo mắt hỏi: “Nhan Linh, có phải bạn trai cô tìm cô không?”

Có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn về phía này. Nhan Linh dù không ngẩng đầu lên cũng biết là ai.

Cô khẽ đáp một tiếng thừa nhận.

Nụ cười của Nhan Linh có chút không tự nhiên. Cô là người nhạy cảm, lúc này khuôn mặt trắng nõn lặng lẽ ửng đỏ.

Cảm giác phải lén lút như vậy dưới ánh mắt của mọi người thật sự rất khó chịu.

Trần Trạc Thanh thấy đã đủ rồi, lập tức thu điện thoại lại, bỏ vào túi quần.

Anh điềm tĩnh nói: “Bạn gái tôi chắc đang bận, để cô ấy trả lời sau nhé.”

Viên Viên hoàn toàn không biết gì, vẫn không quên cảm ơn anh.

“Vâng, cảm ơn sếp Trần.”

Hôm sau, một tấm ảnh có chữ ký của Tư Kỳ xuất hiện trên bàn làm việc của Viên Viên.

Cô ấy vừa đến văn phòng đã nhìn thấy món quà bất ngờ này, vui mừng khôn xiết, liền hỏi Nhan Linh bên cạnh: “Là sếp Trần đưa à?”

Nhan Linh thấy ánh mắt sáng rực của cô ấy, ngập ngừng một hai giây rồi khẽ gật đầu.

“Aaaa, tôi phải đi cảm ơn anh ấy mới được.”

Viên Viên vừa hay có một tài liệu dịch xong cần mang cho Trần Trạc Thanh duyệt, vội vã chạy lên lầu.

Cô ấy nhanh chóng trở lại, quay tròn tại chỗ một vòng, hạnh phúc ôm tấm ảnh vào ngực: “Sếp Trần thật nghĩa khí, tôi chúc cho anh ấy và bạn gái mãi mãi bền lâu.”

“Còn chúc họ đầu bạc răng long, trăm năm hạnh phúc.”

“Sớm sinh quý tử!”

Nhan Linh: “…”

Người được chúc phúc đang ở ngay bên cạnh, lặng lẽ cầm cốc nước của mình đi về phía phòng trà.

Khi đang pha cà phê, điện thoại của cô lại vang lên.

Là người đàn ông mà nãy giờ Viên Viên luôn miệng cảm ơn gọi đến.

Vừa bắt máy, Trần Trạc Thanh đi thẳng vào vấn đề: “Tối qua em đã tìm Tư Kỳ à?”

Lúc nãy Viên Viên rất phấn khích đến cảm ơn anh, nói bạn gái anh thật tốt bụng vì đã giúp cô ấy nhanh chóng có được chữ ký.

Anh lập tức đoán ra chuyện này.

Bởi tối qua, tin nhắn anh gửi cho cô chẳng thấy hồi âm.

Vậy nên tấm ảnh có chữ ký kia hoàn toàn không liên quan đến anh.

Nhan Linh không nói gì, nhưng sự im lặng của cô đã ngầm thừa nhận.

Anh khẽ bật cười.

Giọng cười qua điện thoại truyền đến rõ ràng vào tai Nhan Linh: “Anh cười cái gì?”

“Không có.”

“Em rõ ràng nghe thấy mà.”

“Ừm…” Anh như đang suy nghĩ, kéo dài ngữ điệu.

“Anh cảm thấy bạn gái mình rất đáng yêu.”

Chiều hôm đó, Nhan Linh đến phòng làm việc của Thịnh Tây Vũ.

Anh ta bảo cô ngày mai cùng đi công tác đến Thanh Thành với mình và Trần Trạc Thanh, chuẩn bị sẵn tài liệu.

“Nghe Trần Trạc Thanh nói cô là người Thanh Thành?”

Nhan Linh đáp: “Đúng vậy.”

Thịnh Tây Vũ: “Vậy là cô được về quê rồi.”

Nhan Linh nhớ ra tin nhắn mà mình chưa trả lời, nhưng chỉ cười không nói.

Vì phải chuẩn bị tài liệu dịch cho chuyến công tác tuần sau, Nhan Linh phải ở lại công ty làm thêm giờ.

Khi ra về, cô gặp Lục Lộ thư ký của tổng giám đốc ở sảnh tầng một.

Lục Lộ là bạn thân của Viên Viên, mấy người thường ăn trưa cùng nhau ở căn tin, qua lại nhiều lần nên khá thân thiết.

Nhan Linh thấy cô ấy đi khập khiễng liền vội bước đến hỏi có chuyện gì.

Lục Lộ nhìn thấy cô, mặt ủ rũ: “Xui quá, gót giày cao gót của tôi bị gãy đột ngột nên bị trật chân rồi.”

Nhan Linh đưa tay đỡ cô ấy, đề nghị đưa cô ấy đi bệnh viện khám.

“Không được.” Lục Lộ đưa cái túi trên tay cho Nhan Linh xem, “Tôi còn phải mang quà cho tổng giám đốc Thịnh nữa.”

Nhan Linh: “Không thể để mai hẵng gửi được sao?”

Lục Lộ lắc đầu: “Không được, tối nay phải mang đến, không thì tôi sẽ bị mắng mất.”

Cô ấy nói là đã tan làm từ sớm, nhưng bị Thịnh Tây Vũ gọi lại, bảo mang quà sinh nhật cho bạn gái anh ta mà anh ta để quên ở văn phòng.

Nhan Linh nhìn chân cô ấy, thấy sưng to nên không đành lòng, liền nói: “Hay là để tôi mang giúp cô, cô mau đi bệnh viện đi.”

Lục Lộ: “Như vậy sao được, đây là công việc của cô mà.”

Nhan Linh đón lấy chiếc túi trong tay cô ấy: “Không sao đâu, tôi rảnh mà.”

Lục Lộ xúc động cảm ơn cô rối rít.

Nhan Linh còn giúp cô ấy bắt một chiếc taxi, dặn dò cẩn thận.

Lục Lộ lên xe, nói cho cô địa chỉ, tên quán bar và số phòng.

Nhan Linh nghe xong, xác nhận lại: “Tổng giám đốc Thịnh đang ở quán bar à?”

Viên Viên: “Đúng rồi, anh ấy đang ở quán bar tổ chức sinh nhật cho bạn gái.”

Nhan Linh không tìm hiểu sâu thêm về đời tư của sếp, chỉ đáp lời.

Đây là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm cuộc đời cẩn trọng của Nhan Linh, cô bước vào một quán bar.

Vừa vào, tiếng nhạc ầm ĩ chui thẳng vào tai, xung quanh ánh đèn đủ màu chớp nháy, quả cầu ánh sáng lắc lư khắp nơi.

Khu vực quầy bar có mấy bartender đang biểu diễn những động tác pha chế ảo diệu, thu hút ánh nhìn của mọi người.

Giữa sân khấu là một nhóm người đang nhảy múa cuồng nhiệt, sự hấp dẫn giữa nam và nữ phảng phất khắp nơi.

Nhan Linh chỉ liếc nhìn qua rồi nhanh chóng dời mắt, tiện tay hỏi một nhân viên phục vụ đi ngang, rồi đi về phía hành lang bên trái.

Phòng 820.

Thịnh Tây Vũ đang dỗ dành người phụ nữ trong lòng, nói quà sinh nhật cho cô ấy sắp đến rồi, bảo cô đừng giận.

Khi Nhan Linh bước vào, một bài hát mừng sinh nhật vừa kết thúc, tiếng hò reo cũng tắt, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô.

Người phụ nữ trước mặt có khí chất khó che giấu, thanh lịch, đoan trang, khuôn mặt trắng trẻo chỉ nhỏ bằng bàn tay, đôi mắt hạnh nhân trong trẻo, hiền dịu, dịu dàng khiến người ta thương cảm.

Cô đi thẳng từ công ty đến đây, vẫn mặc bộ đồ công sở ban ngày, áo sơ mi trắng chất liệu lụa, chân váy bút chì đen tôn lên vòng eo thon thả, dáng người uyển chuyển duyên dáng, tỉ lệ eo và hông hoàn hảo.

Trang phục đơn giản và thanh lịch, nhưng lại trở nên lạc lõng giữa khung cảnh của quán bar.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của cô lại thu hút ánh nhìn của hầu hết đàn ông trong phòng.

“Người đẹp này, có phải đi nhầm chỗ rồi không?”

Một giọng trêu chọc vang lên, người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ nhìn cô chằm chằm không chút che giấu.

Nhan Linh khẽ gật đầu: “Xin lỗi đã làm phiền, tôi tìm tổng giám đốc Thịnh.”

Cô nhìn vào trong vài lần mới thấy người cần tìm.

Bỏ qua những ánh nhìn tò mò xung quanh, cô bước thẳng đến trước mặt Thịnh Tây Vũ, đưa tay ra, đưa món đồ mang đến cho anh ta.

Thịnh Tây Vũ có mùi rượu, khuôn mặt đẹp trai hơi ửng đỏ, khi cô tiến lại gần mới nhìn rõ là ai.

“Sao lại là cô mang tới?”

Nhan Linh giải thích: “Lục Lộ bị trật chân, tôi tình cờ gặp nên giúp cô ấy mang tới.”

Thịnh Tây Vũ nhận lấy, lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, đưa cho người phụ nữ bên cạnh: “Cục cưng, quà của em đây.”

Ngón tay đỏ chói của người phụ nữ khoác tay lên vai anh ta, vẻ mặt không mấy vui vẻ, giọng điệu ghen tuông hỏi: “Tổng giám đốc Thịnh, đây là ai vậy?”

Sự xuất hiện của Nhan Linh khiến cô ta cảm thấy bất an.

Thịnh Tây Vũ đưa tay véo nhẹ mũi cô ta: “Sao lại ghen với cả nhân viên của anh chứ.”

Một câu nói đã rõ ràng mối quan hệ giữa hai người.

Nhan Linh sau khi giao đồ xong liền định rời đi, nhưng khi xoay người, bàn tay buông thõng bên cạnh bỗng cảm nhận được một cảm giác lạ, lòng bàn tay thô ráp đặt lên mu bàn tay của cô.

Cô không chút phòng bị, giật mình rồi nhanh chóng rút tay lại.

Khi người đàn ông đó định làm quá hơn và muốn nắm lấy tay cô, Nhan Linh liền lùi lại một bước lớn.

Chiếc giày cao gót của cô vô tình chạm phải chai rượu rỗng dưới đất, không thể tránh được âm thanh va chạm vang lên hai tiếng.

Động tĩnh này thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhan Linh cúi đầu, ánh mắt vô tình đối diện với người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ ngồi cạnh Thịnh Tây Vũ. Ánh mắt hắn ta đục ngầu, xen lẫn chút mê muội, khiến cả người cô cảm thấy không thoải mái.

Nhan Linh khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh lẽo, nghiêm nghị: “Xin anh lịch sự cho.”

“Cậu hai Tiền, cậu làm cô ấy sợ rồi.”

Một vài người đàn ông xung quanh bật cười trêu đùa.

Người được gọi là cậu hai Tiền liền đứng dậy, định tiến lên kéo tay Nhan Linh.

Hắn đã để ý đến cô ngay từ khi vừa bước vào.

Những người khác nhìn nhau lập tức hiểu ý, không ai có động thái ngăn cản. Tiền Hạo vốn nổi tiếng chơi bời, chuyện hắn ta bắt gặp ai vừa mắt rồi tìm cách tiếp cận là thường ngày. Nếu không được thì cưỡng ép.

Lúc nãy Thịnh Tây Vũ chỉ giới thiệu Nhan Linh là nhân viên của anh ta, điều này khiến mọi người mặc định rằng giữa hai người không có quan hệ gì đặc biệt.

Lúc này Thịnh Tây Vũ mới bừng tỉnh, nhận ra tình huống không ổn. Rượu trong người như bị giội một gáo nước lạnh, tỉnh táo lại ngay tức khắc. \

Anh ta đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, bước lên chắn trước mặt Nhan Linh, ngụ ý bảo vệ cô rất rõ ràng.

Tiền Hạo nhướng mày: “Tổng giám đốc Thịnh?”

Thịnh Tây Vũ nhẹ nhàng nhưng giọng điệu đầy cảnh cáo: “Cô ấy, anh không được phép chạm vào.”

Nếu không có người sẽ phát điên lên đấy.

Tiền Hạo ngạc nhiên, nhưng ánh mắt lại càng thêm khao khát. Hắn không do dự đồng ý ngay điều kiện trong hợp đồng mà cả hai đang đàm phán nãy giờ: “Được thôi, tôi giảm thêm 5% lợi nhuận cho bên anh.”

Hắn chỉ vào Nhan Linh đứng phía sau Thịnh tây Vũ, thương lượng: “Nhưng người phụ nữ này, tôi muốn có được. Được chứ?”

Thịnh Tây Vũ không hề chần chừ: “Không được.”

“Tôi đã nói rồi, anh không được phép đụng vào.”

Thịnh Tây Vũ đảo mắt nhìn quanh những người đang xem náo nhiệt, thu lại dáng vẻ lười biếng thường ngày, nghiêm nghị: “Không ai được phép động vào cô ấy.”

“Tôi chỉ nói vậy thôi, hiểu chưa?”

Cái cách anh ta nghiêm túc bảo vệ Nhan Linh như vậy, thậm chí còn hơn cả với người bạn gái hiện tại của anh ta, đủ để thấy Nhan Linh quan trọng thế nào.

Những người khác có phần khó hiểu, nhưng chẳng ai dám đắc tội với nhà họ Thịnh, chỉ biết gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Người đẹp đừng để bụng, anh ta chỉ uống quá chén thôi.”

“Xin lỗi nhé, cô đừng chấp nhặt.”

Mấy người bạn của Tiền Hạo biết tình hình bất lợi, vội lên tiếng xin lỗi Nhan Linh, chỉ coi những hành động đụng chạm lúc nãy là tai nạn, không cố ý.

Nhan Linh nhắm mắt, cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu trong lòng, không phản ứng trước lời xin lỗi của họ. Cô quay sang nói với Thịnh Tây Vũ: “Tổng giám đốc Thịnh, nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép đi trước.”

Thịnh Tây Vũ định nói Trần Trạc Thanh cũng đang ở đây, để anh đưa cô về, nhưng Nhan Linh đã không nói thêm lời nào mà quay người rời đi.

Anh ta đành kéo một nhân viên phục vụ quen biết, nhờ đưa Nhan Linh ra ngoài, đảm bảo an toàn cho cô.

Nhan Linh bước ra cửa, thoáng thấy phòng vệ sinh ở góc khuất. Cô định bước vào, nhưng rồi lại khựng lại.

Một người đàn ông dáng cao lớn đang đứng trước cửa. Chiếc áo sơ mi ôm sát thân hình vạm vỡ, phần eo thon gọn được điểm bằng một chiếc thắt lưng da đen, khóa kim loại ánh lên vẻ lạnh lẽo.

Anh đang khẽ cúi đầu, để lộ khuôn mặt góc cạnh, một tay cầm điếu thuốc, tay còn lại nhận lấy chiếc bật lửa từ người đối diện.

Ngón tay dài khẽ nhấc lên, những đường gân mờ hiện dưới làn da. Khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay lớn rộng như nhẹ nhàng nắm lấy chiếc bật lửa bằng kim loại sáng bóng.

“Tách” một tiếng, bật lửa bật mở. Ngọn lửa màu xanh lam lóe lên.

Anh cúi đầu xuống, để lửa chậm rãi đốt cháy điếu thuốc. Khuôn mặt quen thuộc dần hiện rõ trong ánh lửa.

Là Trần Trạc Thanh.

Chỉ là giờ đây, trên người anh lại toát ra một vẻ lãnh đạm xen lẫn chút phong trần, lạnh lùng cấm người lại gần.

Đây là lần đầu tiên Nhan Linh thấy anh như vậy.

Như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nhấc mí mắt, nhìn về phía cô.

Ánh mắt thờ ơ lướt qua rồi dừng lại nơi cô đứng, lóe lên một tia ngạc nhiên.

Trần Trạc Thanh đứng thẳng dậy, việc đầu tiên là gỡ điếu thuốc ra khỏi miệng.

Anh dập tắt nó nhanh chóng, rồi ném vào thùng rác gần đó.

Trần Trạc Thanh nhanh chóng bước tới.

“Sao em lại ở đây?”

Giọng nói không phải chất vấn mà là ngạc nhiên.

Nhan Linh khẽ ngửi thấy mùi khói thuốc thoang thoảng trên người anh, cô bất giác lùi lại một bước: “Em tới để đưa đồ cho Tổng giám đốc Thịnh.”

Cô nhận ra bên cạnh anh có người khác, khẽ chào rồi lướt qua anh, bước đến chỗ bồn rửa tay.

Trần Trạc Thanh chú ý thấy động tác né tránh của cô, nhớ ra mình vừa hút thuốc, anh cảm thấy hối hận.

Anh đứng đó không động đậy, ánh mắt lặng lẽ dõi theo gương mặt thanh tú bình thản của cô, cố gắng giải thích: “Bình thường anh không hay hút thuốc.”

Tiếng nước chảy suýt át đi tiếng nói của anh, nhưng Nhan Linh vẫn nghe rõ. Cô không mấy bận tâm: “Đàn ông hút thuốc là chuyện bình thường thôi mà.”

Vẻ thấu hiểu của cô khiến Trần Trạc Thanh thấy đau nhói.

Điều này chứng tỏ rằng, cô chẳng hề để tâm đến những thứ này.

Vòi nước được mở ra, Nhan Linh nhanh chóng rửa tay rồi định tắt. Nhưng như nhớ ra điều gì, cô lại lấy thêm một ít xà phòng, cẩn thận rửa lại một lần nữa.

Trần Trạc Thanh nhìn theo hành động rửa tay của cô, cảm thấy có chút bất thường.

Đặc biệt là khi thấy cô dùng khăn giấy lau sạch tay, rồi lại lau thêm lần nữa.

Cô dường như đang lặp lại hành động này một cách vô thức.

Như thể cảm thấy trên tay mình vẫn còn thứ gì đó dơ bẩn mà cô muốn lau đi.

Anh nhớ lại lời cô nói khi nãy. Cô đến đây để đưa đồ cho Thịnh Tây Vũ.

Vậy có lẽ cô đã vào phòng riêng đó, và bên trong những người đàn ông kia…

Anh lập tức nhận ra điều gì đó: “Lúc nãy đã có chuyện gì xảy ra đúng không?”

Nhan Linh sững người trước câu hỏi bất ngờ của anh.

Thực ra, những tình huống như hôm nay cô không phải chưa từng gặp phải.

Nhan Linh biết bản thân xinh đẹp, mà đôi khi nhan sắc trong mắt một số người đàn ông lại là lời mời gọi vô thức.

Lúc còn làm việc ở nước ngoài, cô cũng từng bị người khác lợi dụng, giống như ban nãy có người chạm vào tay cô.

Cảm giác lạ lẫm ấy khiến cô rùng mình, toàn thân lạnh toát.

Lúc đó, cô đã phản ứng rất quyết liệt, hất mạnh tay ra và mắng thẳng vào mặt gã đàn ông đó.

Nhưng gã lại trơ trẽn nói rằng cô phản ứng thái quá, có phải bị hoang tưởng hay không, hắn chỉ lỡ tay chạm vào mà thôi.

Chỉ là lỡ tay chạm vào mà thôi.

Một lý do nhẹ nhàng đến mức không có vẻ gì là nghiêm trọng.

Sau đó, đồng nghiệp của cô cũng khuyên đừng quá để tâm, có vài gã đàn ông tính tình xấu xa là thế.

Không ai quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này.

Nhưng cái cảm giác lạ lẫm, khó chịu ấy thì chỉ mình cô nhớ.

“Không có chuyện gì cả.”

Giọng cô bình tĩnh, bàn tay đã lau sạch khẽ nắm chặt rồi lại buông lỏng, như muốn chuyển chủ đề: “Em đi trước đây.”

Trần Trạc Thanh theo phản xạ muốn giữ cô lại, ngón tay vừa chạm vào đầu ngón tay cô thì đã bị hất ra, vài giọt nước còn sót lại trên tay cô lạnh lẽo như chính nhiệt độ bàn tay ấy.

“Đừng chạm vào tôi.” Giọng cô khẽ run.

Trần Trạc Thanh nghe thấy, nét mặt anh thay đổi, quai hàm căng cứng.

Hàng mi khẽ run rẩy, bàn tay hơi co lại cùng động tác né tránh của cô đã nói lên tất cả.

Nhan Linh nhận ra mình đã để lộ cảm xúc không ổn định: “Xin lỗi, em…”

Trần Trạc Thanh kìm nén lại bản năng muốn bước đến gần cô, vẫn kiên quyết muốn có được câu trả lời: “Nhan Linh, nói cho anh biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

Anh vừa dứt lời, cửa phòng riêng bên cạnh mở ra, một vài người bước ra với dáng vẻ loạng choạng, bước đi không vững, mùi rượu phả ra đậm đặc.

“Không phải nói chứ, cô nhân viên vừa rồi vào đưa đồ cho cậu Thịnh nhìn cũng xinh phết đấy nhỉ.”

“Không chỉ là xinh, nhìn cái gương mặt đó, thân hình đó, chỉ có điều ăn mặc kín đáo quá.”

“Còn bàn tay nữa, cũng mềm mại lắm.”

Người nói là Tiền Hạo, vẻ mặt đầy tiếc nuối và không cam tâm: “Tiếc thật đấy, cô ta với Thịnh Tây Vũ rốt cuộc có quan hệ gì cơ chứ?”

Nhan Linh nghe thấy tiếng những người đàn ông ấy, vẫn còn bàn tán sau lưng cô như thế.

Cô hít một hơi thật sâu: “Khốn nạn.”

Cô không thể nhịn được nữa, chửi thẳng một câu, cơn giận dữ trào lên, như một cơn gió lốc quét qua.

Ngay lúc đó, Trần Trạc Thanh đã xác định được mục tiêu, nắm tay siết chặt lao tới, cú đấm vung mạnh vào mặt người kia.

Tiền Hạo không kịp đề phòng bị đấm trúng mặt, loạng choạng ngã ngửa ra sau, đập người xuống đất.

Cú đấm vừa rồi dồn lực mạnh mẽ, khiến miệng hắn bật máu.

Rượu lập tức tan biến, Tiền Hạo ôm miệng, mắt trợn trừng, nhận ra người đánh mình liền hét lên: “Trần Trạc Thanh, cậu điên rồi sao?!”

“Mày chạm vào cô ấy?”

Giọng nói lạnh lẽo mang theo sự tức giận từ đáy sâu trái tim, âm thanh sắc lạnh như từ địa ngục vọng lên.

Trần Trạc Thanh tiến thêm một bước, ánh mắt như nhìn xuống từ trên cao, bức người đến nghẹt thở.

Khuôn mặt anh điển trai nhưng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén và trầm lặng, khiến người đối diện không khỏi rùng mình.

Ngay giây tiếp theo, anh nhấc chân, đạp mạnh lên bàn tay của Tiền Hạo.

“Bàn tay nào đã chạm vào cô ấy hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK