• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà nội Nhan nhìn hai người cứ nhường qua nhường lại, liền bảo cô giúp việc mang thêm một phần dâu tây nữa.  

Tất cả hành động của họ đều lọt vào mắt Ninh Thần. Anh ta nghiêng đầu, trong lòng bỗng có chút chua xót.  

Trần Trạc Thanh cẩn thận bỏ cuống dâu tây rồi mới đưa cho Nhan Linh. Cảnh tượng này vừa hay bị Nhan Nhân bắt gặp, cô lập tức khen anh chu đáo.  

Chồng cô, Giang Phạn, nghe thấy vậy liền nhanh tay lấy phần dâu tây của cô.  

Nhan Nhân định bảo anh “học hỏi anh rể” nhưng nhìn thấy anh đã hành động trước, lời đến miệng lại nuốt xuống.  

Giang Phạn đoán trước được cô sẽ nói gì, lần này coi như thoát được một trận cằn nhằn.  

Sau bữa tối, Nhan Linh ngồi trò chuyện với bà nội một lúc, thấy trời đã muộn bèn xin phép về.  

“Mẹ con còn đợi ăn cơm cùng ở nhà.”  

Dù bà nội rất tiếc, nhưng nghe cô nói vậy cũng không thể giữ lại thêm.  

Trước khi rời đi, Nhan Linh đến thư phòng tìm Nhan Túc.  

Nhan Túc vừa kết thúc một cuộc họp video, thấy cô bước vào, ánh mắt có chút bất ngờ.  

Nhan Linh đóng cửa lại, đứng ngay cửa mà không đi vào, giữa họ vẫn còn một khoảng cách xa.  

Cũng giống như mối quan hệ cha con giữa họ, luôn xa cách như vậy.  

“Con biết ba đang có ý định gì.” Cô mở lời thẳng thắn. “Nhưng giữa con và anh Ninh Thần là không thể.”  

Những lời trêu ghẹo của Nhan Nhân ban nãy khiến cô nhận ra điều này.  

Một bữa cơm gia đình sao lại có sự xuất hiện của Ninh Thần, thậm chí cha mẹ anh ta cũng được mời đến?  

Chẳng qua là muốn củng cố quan hệ giữa hai nhà mà thôi.  

“Ngài Nhan, con muốn nhắc nhở hai chuyện.”  

“Thứ nhất, con đã kết hôn với Trần Trạc Thanh. Dù ngài có xem trọng hay không, cũng không thể thay đổi sự thật này.”  

“Thứ hai, giữa con và anh Ninh Thần không thể nào. Vì nhà người ta vốn không ưa con.”  

Nhan Linh biết nói gì mới có thể khiến Nhan Túc từ bỏ suy nghĩ đó. Quả nhiên, khi nghe đến câu sau, sắc mặt ông có chút thay đổi.  

Nhan Túc đứng dậy, nhíu mày: “Con nói gì, ai dám không ưa con?”  

“Bác gái.”  

Nhan Linh không giấu giếm.  

Chuyện đã qua nhiều năm, cô không để trong lòng nữa, vốn cũng không định kể với ai, nhưng lúc này có lẽ đây là cách duy nhất.  

Sau kỳ thi đại học, Thư Vân và Nhan Túc chính thức ly hôn.  

Cô theo mẹ rời khỏi nhà họ Nhan.  

Trước ngày cô xuất ngoại, mẹ của Ninh Thần đã tìm đến cô.  

Lời bà ấy nói không khó nghe, đại ý là muốn cô tránh xa Ninh Thần.  

Hôm đó, họ gặp nhau trong một quán cà phê.  

Nhan Linh nhìn người phụ nữ đối diện, ăn mặc tinh tế, trang nhã sang trọng.  

“Nhan Linh, có vài lời bác muốn nói từ lâu nhưng chưa có cơ hội.”  

Cô không biết bà ấy hẹn mình ra có chuyện gì, nhưng mơ hồ cảm thấy liên quan đến Ninh Thần.  

“Bác cứ nói ạ.”  

“Bác nghe một số bạn học của Ninh Thần nói, cháu đang yêu nó?” Bà Ninh hỏi.

Tin đồn về cô và Ninh Thần trong trường, cô đã nghe không ít lần, cũng từng giải thích nhưng chẳng ai tin.  

Nhan Linh: “Không có chuyện đó đâu ạ.”  

Bà Ninh thở phào: “Không có thì tốt.”  

“Nhan Linh, đừng trách bác nói thẳng.” Gương mặt bà vẫn giữ nụ cười, trông giống như một người mẹ hiền đang lo lắng cho con trai, giọng điệu vừa tiếc nuối vừa khéo léo. “Cháu và Ninh Thần không hợp nhau.”  

“Hai nhà chúng ta quen biết đã lâu, cháu là một cô gái tốt, bác vẫn luôn xem cháu như con gái ruột.”  

“Nhưng con gái và con dâu là hai khái niệm khác nhau.” Bà dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ninh Thần sau này sẽ theo nghiệp kinh doanh, nó cần một người bạn đời có thể hỗ trợ cho sự nghiệp của mình.”  

Thực ra mấy ngày gần đây, khi mẹ ly hôn với Nhan Túc, cô đã nghe nhiều lời tương tự như vậy.  

Con người vốn có bản năng tìm lợi tránh hại.  

Những phu nhân giàu có trước đây từng nịnh nọt mẹ cô đều cắt đứt liên lạc.  

Mẹ không còn là bà Nhan nữa, chỉ là một phụ nữ bình thường, chẳng đáng để họ kết giao.  

Việc cô rời khỏi nhà họ Nhan cũng đồng nghĩa với việc cô từ bỏ thân phận cô chủ nhà họ Nhan.

Biết đâu sau này, khi Nhan Túc tái hôn, lại có một vị “cô chủ nhà họ Nhan” khác xuất hiện. 

Còn cô, trong mắt người khác, chỉ là con gái của Nhan Túc và vợ cũ, chẳng có chút giá trị nào.  

Mất đi Nhan Túc, mất đi nhà họ Nhan, cô và mẹ chẳng còn gì cả.  

Bà Ninh hiểu rõ điều đó, vì vậy bà mới muốn cắt đứt mối quan hệ giữa cô và Ninh Thần.  

Bà biết con trai mình sẽ không chấp nhận chuyện này, nhưng vì tương lai của anh ta, bà không ngại làm người xấu.  

“Nó tốt nghiệp xong sẽ cùng gia đình sang Mỹ định cư. Bác mong cháu có thể rời xa nó, càng xa càng tốt.”  

“Khoan đã.” Nhan Linh cắt ngang lời bà. “Cháu gọi bác là ‘Bác Ninh’ được không? Hay gọi ‘bác’ sẽ phù hợp hơn?”  

“Nhan Linh, cháu nói vậy là khách sáo rồi, dĩ nhiên vẫn có thể gọi bác là bác.”  

bà Ninh hơi khó chịu, thay đổi cách xưng hô rõ ràng là muốn giữ khoảng cách với bà.

“Trước tiên, cháu xin nói rõ, cháu không hề biết chuyện Ninh Thần sắp ra nước ngoài.”

Nhan Linh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như lúc nãy, dáng vẻ thoải mái, chậm rãi chỉnh lại lời bà ấy. “Anh ấy đã trưởng thành, có suy nghĩ riêng của mình. Việc đi hay không đi nước ngoài, không phải là chuyện cháu có thể quyết định.”  

“Còn một điều nữa, cháu không hề thích Ninh Thần.”  

Đứa con trai mà bà luôn tự hào, trong miệng Nhan Linh chỉ gói gọn trong ba chữ “không hề thích”.  

Điều này khiến bà Ninh có chút mất mặt.  

“Cháu và anh ấy là bạn, và cháu rất trân trọng tình bạn này.”  

Nhan Linh nói chuyện không kiêu ngạo khó chịu: “Cháu luôn nghĩ rằng tình bạn là sự lựa chọn của cả hai bên. Nếu hôm nay Ninh Thần đến nói với cháu rằng, ‘Từ nay anh không muốn liên lạc với em nữa, cũng không muốn gặp em.’”  

“Cháu nhất định sẽ đồng ý, vì cháu không phải là người mặt dày đến vậy.”  

“Nhưng bác Ninh, bác không có quyền quyết định thay anh ấy. Hôm nay có lẽ bác tìm nhầm người rồi.”  

Ý cô đã quá rõ ràng, nếu bà muốn cắt đứt quan hệ của họ, thì hãy về khuyên bảo con trai mình, đừng đến tìm cô.  

Nhan Linh đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác đặt trên ghế, lời nói đầy ẩn ý:  

“Ly cà phê này nguội rồi, cháu đi trước đây.”  

—  

Bên kia, nhà họ Ninh.  

Vừa về đến nhà, Ninh Nghị lập tức hỏi Ninh Thần rốt cuộc là chuyện gì, từ khi nào mà Nhan Linh đã kết hôn.  

Ninh Thần: “Mới đăng ký kết hôn gần đây, họ không tổ chức đám cưới.”  

Bảo sao tin tức không bị lộ ra ngoài.  

“Trần Trạc Thanh?” Ninh Nghị ngồi xuống sofa, cái tên này nghe có vẻ quen, nhưng nhất thời không nhớ đã nghe ở đâu.  

Ninh Thần: “Cậu ta hiện là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh thị.”  

Ninh Nghị xua tay: “Không, không phải chuyện này.”  

Lúc nãy khi trò chuyện với nhà họ Nhan, ông ta đã biết thân phận của Trần Trạc Thanh.  

Từ lâu đã nghe phong thanh rằng vị trí phó tổng của Thịnh thị được giao cho một người họ Trần, nhưng không ngờ lại chính là anh.  

Ninh Nghị cố lục lại ký ức, kéo ngược về quá khứ, chợt nhớ ra một chuyện.  

“Lúc nãy bà cụ nói cậu ta học chung cấp ba với Nhan Linh?”  

Biết mình không thể giấu được, Ninh Thần đành thừa nhận: “Đúng vậy, cậu ta học cùng lớp với con.”  

Các mảnh thông tin ráp lại, Ninh Nghị cuối cùng cũng nhớ ra, lập tức nói một câu đầy kinh ngạc: “Cái cậu thủ khoa năm đó?”  

Thấy Ninh Thần không phản bác, ông ta đột nhiên đứng bật dậy, giáng thẳng một cái tát vào mặt con trai.

“Vô dụng!”  

Chuyện xảy ra quá nhanh, bà Ninh không kịp phản ứng, vội vàng chắn trước mặt con trai.  

“Anh làm cái gì vậy! Sao lại đánh con? Có gì thì từ từ nói!”  

“Trước đây thi cử đã bị cậu ta đè đầu, giờ lại để cậu ta cướp mất cơ hội. Mày làm cái gì cũng không bằng người ta!”  

Mày làm cái gì cũng không bằng người ta. 

Không biết đây là lần thứ mấy anh nghe câu này, lần nào cũng là sự chất vấn đầy giận dữ từ ba mình.  

Trước khi lên cấp ba, Ninh Thần luôn là học sinh giỏi mà ai cũng ngưỡng mộ, là niềm tự hào để cha mẹ đem khoe với họ hàng.  

Nhưng từ khi gặp Trần Trạc Thanh, từ vị trí số một, anh ta rơi xuống số hai.  

Những lời của Ninh Nghị từ “Con trai tôi đứng nhất không phải là điều hiển nhiên sao?” biến thành “Sao con chỉ đứng thứ hai?”  

Trong mắt ba anh ta, chỉ có người đứng đầu mới đáng để nhắc đến.  

Còn những đêm thức trắng đèn học bài, ông không thấy, cũng chẳng quan tâm.  

Ông không cần quá trình, chỉ cần kết quả.  

Ninh Thần không phản kháng nữa, cười nhạt, giọng điệu đầy giễu cợt:  

“Đúng vậy, con chính là vô dụng như thế.”  

Ninh Nghị chỉ vào anh ta: “Còn dám cãi à?”  

Bà Ninh: “Anh nói chuyện tử tế được không, hung dữ làm gì chứ!”  

“Chưa nói đến bà đấy! Con hư tại mẹ.” Ninh Nghị thấy vợ che chở con trai, cơn giận lại càng bùng lên. “Đừng tưởng tôi không biết chuyện bà âm thầm đi tìm Nhan Linh!”  

“Dù nó và mẹ nó có rời khỏi nhà họ Nhan thì sao? Nó vẫn là con gái của họ nhà Nhan, là đứa con duy nhất của Nhan Túc, trên người vẫn chảy dòng máu nhà họ Nhan.”  

Ninh Thần sững sờ quay sang nhìn mẹ mình, hoàn toàn không hiểu gì: “Mẹ đã gặp Nhan Linh? Khi nào? Mẹ tìm cô ấy làm gì?”  

Ninh Nghị cười lạnh: “Đi đạp người lúc họ xuống dốc chứ gì nữa.”  

Chuyện Nhan Túc và Thư Vân ly hôn năm đó ầm ĩ khắp giới thượng lưu, ai nấy đều nhanh chóng nghe được tin tức.  

Các phu nhân từng vây quanh Thư Vân lần lượt cắt đứt quan hệ, còn các ông chồng lại tích cực giới thiệu những cô gái trẻ trung độc thân cho Nhan Túc, mong có cơ hội kết thân với nhà họ Nhan.  

Ninh Nghị không tham gia vào chuyện đó, ông chỉ đứng ngoài quan sát.  

Ông biết con trai mình có quan hệ tốt với con gái Nhan Túc, nhưng cũng không can thiệp quá nhiều.

Bà Ninh là do có người trên bàn đánh bài “nhắc nhở” rằng con gái nhà họ Nhan và Ninh Thần qua lại rất thân thiết, bảo bà cẩn thận một chút.  

Người đó còn nói, bây giờ Nhan Linh đã bị đuổi khỏi nhà họ Nhan, mất đi danh phận thiên kim tiểu thư, không chừng sẽ bám lấy Ninh Thần không buông.  

Bà luôn xem con trai mình là báu vật, cái gì cũng muốn dành cho con những điều tốt nhất.  

Người bạn đời của con đương nhiên cũng phải là người hoàn hảo nhất.  

Vậy nên, bà không ngồi yên được nữa, lén lút đi tìm Nhan Linh.  

Ninh Thần có thể đoán được ngày đó mẹ mình đã nói những gì với Nhan Linh.  

Hẳn là không dễ nghe chút nào.  

Nhưng Nhan Linh chưa từng nhắc đến chuyện này với anh ta.

Bà Ninh giải thích: “Mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con. Nhan Linh năm đó bị đuổi khỏi nhà họ Nhan—”  

“Không phải bị đuổi.” Ninh Thần biết rõ chuyện gì đã xảy ra năm đó. “Cô ấy tự nguyện rời đi.”  

Hôm đó, Nhan Linh đã nói với anh ta—  

Làm con cháu nhà họ Nhan mệt mỏi lắm, em muốn thử sống cuộc đời khác, với một thân phận khác.  

Khi nghe câu đó, anh ta thậm chí còn cảm thấy có chút ghen tị.  

Vì anh ta không thể làm được như cô.  

Cuộc sống vây quanh bởi hào quang, tài sản và sự trợ giúp của cha mẹ đã giúp anh ta thắng ngay từ vạch xuất phát.  

Học kém có thể thuê gia sư giỏi, từng bước trở thành học sinh xuất sắc.  

Có thể tham gia các lớp học đắt đỏ, chỉ để bồi dưỡng thêm một sở thích.  

Không cần giao thiệp, vẫn có vô số người muốn kết thân với anh ta.  

Tất cả mọi thứ.

Từ bỏ tất cả những gì đang có, anh ta không làm được.  

Vì không làm được, nên anh ta mới trở thành như bây giờ.  

Không thể phản kháng lại ba mình.  

Hết lần này đến lần khác thỏa hiệp với người mẹ luôn miệng nói “Mẹ làm vậy là vì con”.  

—  

Trên đường về.  

Bên trong xe, nhạc nền nhẹ nhàng vang lên, Nhan Linh ngồi ghế phụ lái, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.  

Nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng cô vẫn cảm thấy nên nói một tiếng xin lỗi Trần Trạc Thanh: “Xin lỗi, em không biết ba em sẽ gọi cả Ninh Thần đến. Hy vọng anh đừng để bụng.”  

Trần Trạc Thanh: “Tại sao phải nói xin lỗi anh?”  

Nhan Linh thở dài: “Vì ba em… đã làm anh mất mặt trước người ngoài.”  

Nỗi bức bối trong lòng Trần Trạc Thanh dường như cũng dịu đi đôi chút sau câu này.  

Cô vừa nói “người ngoài”.  

Cô xếp Ninh Thần vào nhóm “người ngoài”.  

Nhan Linh cũng không định giấu anh chuyện gì, thẳng thắn nói luôn suy nghĩ của ba mình:”Nhà em và nhà họ Ninh có quan hệ thân thiết, ông ấy muốn tác hợp em với Ninh Thần.”  

“Nhưng em và Ninh Thần chỉ là bạn.”  

“Chỉ là bạn?”  

Anh lặp lại câu nói của cô, nhưng biến nó từ một câu khẳng định thành một câu hỏi.  

“Trọng điểm của anh sai rồi thì phải?” Nhan Linh không để ý đến giọng điệu của anh, chỉ muốn bày tỏ rõ ràng suy nghĩ của mình.  

“Ý em là, ba em có thích anh hay không không quan trọng.”  

“Quan trọng là em thích anh.”  

Lời tỏ tình suýt nữa bật ra khỏi miệng.  

Nhưng đột nhiên, cô nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn Trần Trạc Thanh đang lái xe.  

Ngoài cửa sổ, xe cộ tấp nập, những tòa nhà cao tầng san sát. Đường nét khuôn mặt anh tuấn của anh rõ ràng dưới ánh đèn đường, vẻ tập trung lái xe khiến anh trông càng cuốn hút hơn.  

“Trần Trạc Thanh.” Cô gọi tên anh, một suy đoán táo bạo lóe lên trong đầu.  

Nghĩ đến thái độ khác thường của anh từ lúc gặp Ninh Thần, lời nói cũng mang theo gai nhọn.  

“Không lẽ anh…”  

Liên hệ tất cả mọi chuyện lại, cô nhướn mày, nụ cười có chút tinh quái.  

“Anh đang ghen đấy à?”

Anh im lặng không nói gì. 

Tim Nhan Linh khẽ trùng xuống, có chút mất mát.  

Rõ ràng mấy ngày nay, cô thỉnh thoảng thử thăm dò, dường như đều nhận được hồi đáp từ anh.  

Tư Kỳ từng nói, ghen là biểu hiện rõ ràng nhất của một người đàn ông khi thích một người.  

Có lẽ là cô đã tự mình đa tình rồi.  

Ngay khi cô nghĩ rằng anh sẽ không trả lời, giọng nói trầm thấp của anh mới chậm rãi vang lên—  

“Ừm.”  

Chỉ là một tiếng ngắn ngủi, nhưng âm sắc lại rõ ràng vô cùng.  

Như thể sợ cô chưa hiểu, anh lại tự mình nói thêm một câu: “Anh không được phép ghen sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK