Khi Quách Lệ nghe câu trả lời của Nhan Linh, ban đầu cô rất bất ngờ. Cô liếc nhìn Trần Trạc Thanh từ đầu đến giờ không nói lời nào, rồi bỗng nhớ ra một vài chuyện trước đây, mới nhận ra sự việc.
Cô mỉm cười hài lòng: “Vậy thì chúc mừng hai em.”
Nhan Linh: “Cảm ơn cô.”
Một lúc sau, Quách Lệ nhận được cuộc gọi từ con trai mình nói bây giờ sẽ đến đón.
“Trước cổng bệnh viện khó đỗ xe lắm, cô đi ra ngoài đứng chờ con trai cô đây.”
Nhan Linh và Trần Trạc Thanh cũng đứng dậy gần như cùng lúc, như một thói quen tự nhiên.
Nhan Linh nói: “Bọn em cũng sắp về rồi, để bọn em ra chờ cùng cô nhé.”
Quách Lệ: “Được.”
Ba người cùng nhau đi ra trước cổng bệnh viện. Một lát sau, điện thoại của Nhan Linh reo lên. Cô nói rằng mình đi nghe điện thoại một chút.
Quách Lệ nhìn Nhan Linh đứng cách đó không xa đang trò chuyện qua điện thoại, cô ấy quay sang Trần Trạc Thanh. Nhớ lại chuyện vừa nghe được rằng hai người đã đến với nhau, trong lòng cô không khỏi vui mừng.
Cô hỏi: “Sau này em có qua nước ngoài tìm con bé à?”
Quách Lệ vẫn còn nhớ rất rõ Trần Trạc Thanh, không chỉ bởi anh từng là học sinh xuất sắc của lớp chuyên tự nhiên.
Mà còn vì một chuyện vào ngày Nhà giáo năm nào, đó là vào tháng 9, sau khi kỳ thi đại học vừa kết thúc.
Hôm ấy đúng dịp cuối tuần, cô đang nghỉ ngơi tại nhà thì Trần Trạc Thanh bất ngờ mang hoa và giỏ trái cây đến tận cửa.
Ban đầu, Quách Lệ còn nghĩ anh đi nhầm nhà, vì cô biết thầy Đồ sống ở tòa nhà khác trong cùng khu dân cư này.
Nhưng Trần Trạc Thanh giải thích mình vừa đến thăm thầy Đồ rồi. Lần này anh đặc biệt muốn gặp cô.
“Cô ơi, cô có biết Nhan Linh đi du học trường nào không ạ?”
Quách Lệ hơi ngạc nhiên, không rõ vì sao anh lại hỏi chuyện của Nhan Linh. Cô trả lời: “Chuyện này thì cô không rõ lắm.”
Thực ra, Nhan Linh chưa từng nói cụ thể ngôi trường nào khi báo rằng sẽ đi du học.
Lúc đó, Quách Lệ cứ nghĩ rằng cô sẽ nộp nguyện vọng vào Đại học Bắc Thâm trong nước.
Hồi gần thi đại học, cả lớp có làm một bức tường nguyện vọng phía cuối phòng học, nơi các học sinh dán những tờ giấy ghi tên ngôi trường mình muốn vào để tự khích lệ.
Có một lần khi trực buổi tối, Quách Lệ đã đi xem qua bức tường này. Rất nhiều cái tên của các trường đại học lớn hiện lên, nhưng Bắc Thâm và Nam Thanh là hai cái tên xuất hiện nhiều nhất.
Nhan Linh viết chữ rất đẹp, mỗi lần chấm bài của cô, Quách Lệ luôn cảm thấy dễ chịu. Vì vậy, cô dễ dàng nhận ra mẩu giấy do Nhan Linh viết.
Nhưng sau kỳ thi, khi có người hỏi về nguyện vọng của nữ thủ khoa khối xã hội lớp cô, Quách Lệ chỉ cười: “Con bé không chọn, mà đi du học rồi.”
Quách Lệ nhớ rằng hôm đó khi cô nói câu ấy, Trần Trạc Thanh cũng có mặt.
Mọi người cũng hỏi anh, thủ khoa khối Tự nhiên đã chọn trường nào.
Đáp án của Trần Trạc Thanh là: “Bắc Thâm.”
Đó cũng chính là ngôi trường được Nhan Linh viết trên tường nguyện vọng.
Thiếu niên trước mặt cô vừa nghe câu trả lời liền lộ ra vẻ thất vọng, trong mắt Quách lệ đã rõ.
Cô nỗ lực nhớ lại, cố cung cấp cho anh chút thông tin: “Nhưng cô nhớ là hình như Nhan Linh có nhắc đến nước Anh. Cô cũng không chắc chắn lắm.”
Có thể nước Anh nằm trong danh sách lựa chọn của Nhan Linh, nhưng cũng có thể không phải duy nhất.
Dù vậy, cô cũng không biết cụ thể trường nào, vì nước Anh có rất nhiều trường đại học, muốn tìm được một người đâu phải chuyện dễ dàng.
“Vâng, em cảm ơn cô.”
Trần Trạc Thanh nói cảm ơn rồi rời đi.
Vì vậy Quách Lệ khi thấy hai người đã ở bên nhau, cô mơ hồ đoán rằng, có phải khi đó anh thật sự đã ra nước ngoài để tìm Nhan Linh hay không.
Nhưng khi Trần Trạc Thanh còn chưa kịp trả lời, con trai của Quách Lệ đã đến đón cô lên xe.
Nhan Linh cũng vừa nghe điện thoại xong, lịch sự đứng bên cạnh xe lễ phép chào tạm biệt: “Cô Quách, hôm nào em sẽ đến thăm cô nhé.”
Quách Lệ nói: “Được, được, lần sau em nhớ đi cùng Trần Trạc Thanh nhé.”
Chiếc xe rời đi, Quách Lệ liếc nhìn hai bóng dáng đẹp đôi còn đứng trước cổng bệnh viện. Sau khi ngồi thẳng lưng lại, cô quay sang con trai đang lái xe, cảm thán: “Con xem đó, khi nào mới mang cho mẹ một cô con dâu đây?”
“Mẹ, mẹ lại thế nữa rồi.”
“Mẹ chẳng qua thấy học trò của mình đã thành đôi thành cặp, trong lòng có chút ngưỡng mộ thôi mà.”
—
Mấy ngày liên tiếp, Nhan Linh đều cùng Trần Trạc Thanh tới bệnh viện thăm bà nội Trần, ngồi trò chuyện để giúp bà giải khuây.
Dù vậy bà vẫn hay nhận nhầm người, có lúc gọi Nhan Linh là “A Tú”, lúc khác lại gọi cô là “Oánh Oánh”.
Trí nhớ của bà đôi khi rất rối loạn, nói chuyện rồi quên ngay, cũng không nhớ mình đã ăn cơm chưa, ăn rồi lại bảo chưa ăn.
Nhan Linh nhận thấy trí nhớ và sức khỏe của bà dường như ngày càng tệ hơn.
Một hôm khi đến bệnh viện thăm bà, cô bất ngờ nhìn thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vã lao vào phòng bệnh, miệng hô lên: “Rung thất!” (*)
(*): Rung thất là tình trạng tim đập nhanh bất thường, xung điện rối loạn khiến cơ tim ở tâm thất rung lên với tần số cao hơn bình thường nhiều lần, không có giá trị bơm máu ra động mạch như co bóp thông thường.
May mắn thay, bà đã được cứu sống.
“Trần Trạc Thanh, em cảm thấy bệnh của bà ngày càng nghiêm trọng rồi.”
Tối hôm đó trên đường từ bệnh viện về nhà, Nhan Linh không kìm được mà bày tỏ suy nghĩ trong lòng.
Đèn giao thông phía trước chuyển sang màu đỏ, Trần Trạc Thanh dừng xe. Lời bác sĩ trong lần anh đến Trung tâm tim mạch bỗng vang lên trong đầu:
“Bà của cậu đã từng làm phẫu thuật bắc cầu mạch vành, nhưng gần đây tình trạng tắc nghẽn mạch máu ngày càng nghiêm trọng. Trước đây chúng tôi định làm phẫu thuật bắc cầu lần hai, nhưng tuần trước bà lại bị nhồi máu cơ tim cấp tính. Dù lần đó may mắn cứu được, nhưng…”
“Tuổi cao, chức năng cơ thể suy yếu, miễn dịch thấp, cộng thêm những bệnh nền như cao huyết áp và tiểu đường, khả năng làm phẫu thuật lần hai là rất khó.”
“Chúng tôi đang tìm phương án điều trị, nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý.”
“Trần Trạc Thanh.”
“Ừ?”
Giọng nói của Nhan Linh từ ghế phụ kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô chỉ về phía trước, nhắc nhở anh: “Đèn xanh rồi kìa.”
“Anh xin lỗi.”
Trần Trạc Thanh vừa khởi động xe, điện thoại để trên hộp tì tay đột nhiên đổ chuông.
Trần Trạc Thanh đang lái xe nên không tiện tay: “Em giúp anh nghe máy được không? Anh đang lái xe.”
Nhan Linh nhìn màn hình, một dự cảm chẳng lành ập đến.
“Là cuộc gọi từ bệnh viện.”
Cô lập tức nhấc máy. Ngay sau đó, sắc mặt cô thay đổi, nhìn Trần Trạc Thanh và lặp lại lời của y tá vừa nói: “Bác sĩ vừa ký giấy báo nguy kịch…”
—
Vài ngày sau, tang lễ của bà nội Trần được tổ chức.
Nhan Linh trông thấy một nhóm người xa lạ, độ tuổi khoảng ba bốn mươi, cả nam lẫn nữ vây quanh một vị luật sư, miệng không ngừng nhắc đến từ “nhà cửa”.
Những đứa trẻ đứng dưới chân họ nhìn quanh với vẻ ngơ ngác. Có lẽ không khí nghiêm trọng khiến chúng sợ hãi, một đứa trẻ bắt đầu bật khóc.
Chẳng mấy chốc, tiếng tranh cãi và tiếng khóc lóc bao trùm cả linh đường.
Nhan Linh định bước tới can thiệp nhưng bị trợ lý Cao ở bên cạnh ngăn lại.
Trợ lý Cao lắc đầu, giải thích rằng đám người đó là con trai, con gái và con dâu của bà nội Trần, đến vì căn nhà cũ ở khu phố cổ.
Sau khi bà qua đời, theo luật pháp, tài sản dưới tên bà đương nhiên sẽ có người thừa kế.
Nhan Linh ngạc nhiên: “Con trai? Nhưng ba của Trần Trạc Thanh chẳng phải đã mất từ lâu rồi sao?”
Thấy cô có vẻ không biết chuyện, trợ lý Cao do dự một lát rồi quyết định nói thật: “Thực ra, tổng giám đốc Trần và bà nội Trần không có quan hệ huyết thống.”
Nhan Linh sững người.
Từ lời của trợ lý Cao, cô mới biết rằng bà nội Trần và bà nội ruột của Trần Trạc Thanh trùng họ, hai người vốn là hàng xóm, sau này còn trở thành bạn thân.
Bà nội Trần góa chồng từ sớm, có một con trai và một con gái. Cả hai chưa học hết cấp ba đã ra ngoài làm việc.
Rất ít khi về nhà, cả năm không thấy bóng dáng, chẳng hề làm tròn bổn phận phụng dưỡng bà.
Gia đình của Trần Trạc Thanh sau đó gặp biến cố, ba mẹ đều qua đời. Bà nội Trần, vì thấy anh cũng rơi vào cảnh cô đơn giống mình, đã nảy sinh lòng thương cảm và quyết định chăm sóc anh.
Những món ăn ngon bà đều dành phần cho anh, lo cho anh từng bữa cơm, quan tâm đến việc học, thậm chí còn đi họp phụ huynh cho anh.
Bà đối xử với Trần Trạc Thanh như cháu ruột của mình, còn anh cũng gọi bà là “bà nội”.
Sau khi Trần Trạc Thanh tốt nghiệp, vai trò của họ đảo ngược, anh bắt đầu gánh vác trách nhiệm chăm sóc bà.
Nhưng ngày vui chẳng kéo dài. Bà nội Trần lâm bệnh nặng, tình trạng ngày một xấu đi phải nhập viện điều trị.
Trong thời gian bà nằm viện, Trần Trạc Thanh thuê hộ lý để chăm sóc bà, bản thân anh cũng thường xuyên đến thăm. Toàn bộ chi phí phẫu thuật và điều trị đều do anh chi trả.
Anh cũng đã báo tin bà lâm bệnh cho hai người con của bà, nhưng họ không hề xuất hiện.
Cho đến khi bà qua đời, hai anh em mới vội vàng quay về, chỉ để tranh giành tài sản.
Những cái tên mà bà nội Trần nhắc đến “A Viễn” là con trai cả Trần Viễn, “A Tú” là con dâu của bà, và “Oánh Oánh” là con gái bà.
Nhưng những người mà bà luôn canh cánh trong lòng, đến phút cuối đời bà vẫn không thể gặp mặt.
Nhìn khung cảnh trước mắt, Nhan Linh chỉ cảm thấy lòng người thật lạnh lẽo.
Một lát sau, Trần Trạc Thanh xuất hiện trong tầm mắt cô. Anh mặc một bộ vest đen, sắc mặt phảng phất sự mệt mỏi sau nhiều ngày bận rộn lo liệu tang lễ cho bà nội.
Anh làm như không hề nhìn thấy nhóm người đang tranh cãi về tài sản, cứ thế bước qua họ.
Nhan Linh dõi theo bóng lưng anh. Người đàn ông với dáng vẻ thường ngày luôn thẳng thớm nay lại cúi gập xuống, từ từ quỳ xuống trên chiếc đệm quỳ trước linh cữu.
Anh cúi đầu, mái tóc lòa xòa che khuất đôi mắt, cảm xúc trên gương mặt anh khó mà nhận ra được.
Một mình anh quỳ ở đó, bóng lưng lặng lẽ mà cô độc.
Không biết từ lúc nào, Thịnh Tây Vũ đã đứng phía sau Nhan Linh. Khuôn mặt thường ngày mang vẻ bất cần của anh hôm nay trở nên nghiêm túc hơn, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ phức tạp, giọng anh trầm xuống, thở dài:
“Cậu ta ấy, từ lâu đã không còn gia đình nữa.”
Nhan Linh nghe câu nói ấy mà cảm giác trái tim như thắt lại.
Cô muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cổ họng như nghẹn lại, không phát ra nổi âm thanh.
Lúc này cô mới nhận ra, dường như từ đầu đến giờ, cô chưa từng thực sự hiểu Trần Trạc Thanh. Cô cũng không biết anh đã từng trải qua những gì.
Ba mẹ anh mất sớm như vậy, vậy còn những người thân khác trong gia đình anh thì sao?
Làm thế nào anh có thể một mình vượt qua tất cả?
Làm thế nào mà anh có thể từng bước một vươn tới vị trí phó tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh thị như hôm nay?
—
Lễ tang diễn ra rất đơn giản.
Khi còn sống, bà nội Trần không có nhiều bạn bè, nên chẳng bao lâu sau, mọi người lục đục ra về.
Những người nhà họ Trần vẫn tiếp tục vây quanh luật sư, không hề ngoái đầu lại mà rời đi thẳng.
Nhan Linh nhìn tấm ảnh đen trắng treo trong linh đường, bà cụ trong ảnh nở nụ cười hiền hậu, gương mặt phúc hậu và dễ mến.
Nhớ lại những khoảnh khắc bên bà trong vài ngày qua, khóe mắt cô bất giác đỏ hoe.
Bệnh tật đeo bám, tuổi già cô đơn, không nơi nương tựa.
Sợi dây mỏng manh thì dễ đứt, người khổ mệnh thì lắm gian truân.
Bà nội Trần, mong bà yên nghỉ.
Trước khi rời đi, Thịnh Tây Vũ nhìn thoáng qua Trần Trạc Thanh vẫn đứng yên tại chỗ, quay sang nói với Nhan Linh: “Mấy ngày này tôi cho cô nghỉ phép, cô ở bên anh ấy đi.”
Sau khi mọi người rời đi, Nhan Linh bối rối, không biết nên nói gì để an ủi Trần Trạc Thanh.
Nếu đổi lại là cô, lúc buồn bã chắc sẽ chỉ muốn yên tĩnh một mình, không thích bị ai quấy rầy.
Nhưng cô lại không rõ Trần Trạc Thanh nghĩ gì, nên thẳng thắn hỏi anh.
“Trần Trạc Thanh, anh cần em ở lại với anh không, hay muốn một mình yên tĩnh?”
Anh vẫn cúi đầu, không đáp lời.
Nhan Linh thấy anh im lặng, nghĩ rằng đó là câu trả lời nên liền định đứng lên rời đi, nhưng bàn tay buông thõng bên hông lại bị anh nhẹ nhàng nắm lấy.
“Em ở lại với anh.”
Sau cả ngày chưa từng mở miệng, giọng anh khàn đặc, “Được không?”
Nếu không gian không quá yên tĩnh, e rằng giọng nói rất khẽ này của anh chẳng thể nghe được.
“Được.”
Nhan Linh ngồi xuống cạnh anh, nhìn vào bàn tay vừa rồi đã kéo lấy tay cô, cô lật ngược lại, nắm chặt lấy tay anh, như muốn truyền cho anh sức mạnh.
Cô bật thốt lên lời từ tận đáy lòng: “Trần Trạc Thanh.”
“Sau này, anh vẫn còn có em.”
Trần Trạc Thanh nghe cô nói, sững sờ trong giây lát.
Bất giác ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt vào cô, như muốn tìm kiếm điều gì đó từ trong đôi mắt ấy.
Nhưng lời tiếp theo của cô lại là: “Còn cả mẹ em, ông bà nội em nữa. Sau này, họ đều là người thân của anh.”
Đôi mắt cô vẫn trong trẻo như mọi khi, ánh nhìn dịu dàng và chân thành.
Nhưng trong ánh mắt ấy chỉ có sự xót xa.
Không hề có tình yêu.
Vừa nãy, Thịnh Tây Vũ từng hỏi anh: “Cô ấy hình như không biết gì về chuyện gia đình cậu, cậu chưa từng kể à?”
Trần Trạc Thanh đáp: “Chưa.”
Thịnh Tây Vũ: “Cơ hội kể khổ tốt như vậy mà cậu không tận dụng sao?”
Trần Trạc Thanh: “Tôi không muốn cô ấy kết hôn với tôi chỉ vì sự thương hại.”
Vậy nên ngay từ đầu trước khi kết hôn, anh vốn không định đưa cô đến gặp bà nội Trần.
Anh biết cô là người rất dễ mềm lòng.
Thịnh Tây Vũ không hiểu: “Có gì khác nhau đâu.”
Giờ nhìn lại, hình như thật sự chẳng khác là bao.
Anh cúi đầu nhìn đôi bàn tay đan vào nhau, ngón tay cô trắng trẻo, thon dài, rất đẹp.
Anh khẽ siết chặt, như muốn nắm giữ điều gì đó.
Cuối cùng chỉ cất lên một tiếng đáp nhỏ:
“Ừ.”
Anh muốn nói—
Nhan Linh, không phải là sau này anh còn có em.
Mà là anh chỉ còn em thôi.
Trên thế gian này, người duy nhất có tên cùng trên một hộ khẩu với anh, chỉ có em.
Em là người duy nhất anh yêu.
Cũng là gia đình duy nhất của anh.