Nhan Linh nghe thấy anh gọi một tiếng “Bà Trần”, hơn nữa còn gọi rất tự nhiên, khiến gương mặt nhỏ hơi nóng lên.
Cô chợt nhận ra hai người vẫn đang ở công ty, đồng nghiệp khác còn chưa về, lời vừa nói chắc hẳn đều bị họ nghe thấy.
Nhan Linh vươn tay kéo nhẹ tay áo Trần Trạc Thanh, khẽ nói: “Về nhà thôi.”
Trần Trạc Thanh: “Được, bà Trần.”
Hai người cùng bước vào thang máy. Đi được vài tầng, có thêm người lần lượt vào.
Thấy Trần Trạc Thanh, mọi người đồng loạt chào: “Chào Tổng giám đốc Trần.”
Nhìn thấy Nhan Linh đứng cạnh anh, họ cũng đồng thanh: “Chào bà Trần.”
Nhan Linh: “…”
Hai chữ “Bà Trần”” hôm nay có lẽ không tránh được nữa rồi.
Cô nở một nụ cười nhẹ, lịch sự mà đoan trang, khẽ gật đầu: “Chào mọi người.”
Khi thang máy đến tầng hầm B1 của bãi đỗ xe, chờ hai người họ rời đi, Nhan Linh mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thấy dễ thở hơn một chút.
Ra ngoài, họ tình cờ gặp một cặp vợ chồng. Đó là Mạc Lệ, giám đốc bộ phận kế hoạch, và chồng cô ấy.
Mạc Lệ nhìn thấy Trần Trạc Thanh cầm túi xách nữ trên tay, lại nhìn sang Nhan Linh hai tay trống trơn, bèn quay sang trách chồng: “Anh xem tổng giám đốc Trần kìa, còn biết giúp vợ cầm đồ nữa.”
Người đàn ông lập tức nhận lấy túi từ tay vợ, ngoan ngoãn sửa đổi: “Học tập Tổng giám đốc Trần.”
Mạc Lệ lại khoác tay Nhan Linh, nhiệt tình chào: “Bà Trần.”
“Giám đốc Mạc, gọi tôi Nhan Linh là được rồi.”
Nhan Linh từng tiếp xúc với Mạc Lệ, cũng nghe kể về một số thành tích của cô ấy. Tính tình ngay thẳng, giao thiệp rộng rãi.
Còn có biệt tài trị chồng.
“Không ngờ Tổng giám đốc Trần của chúng ta lại giấu kín đến vậy.” Mạc Lệ nhìn Trần Trạc Thanh một cái, cười nói rằng trước đây mọi người đều không nhận ra mối quan hệ của hai người.
“Nhưng cũng không cần giấu làm gì, chẳng phải như vậy sẽ tạo cơ hội cho kẻ khác à?”
“Cái cô Phương Tử Hân đó, tôi đã sớm thấy chướng mắt rồi.” Mạc Lệ tức giận nói: “Trước kia đến nhờ chồng tôi giúp, giọng nói thì ngọt như mật, vừa nũng nịu vừa õng ẹo.”
“À đúng rồi, cô ta nghỉ việc rồi, cô biết chưa?”
Nhan Linh lắc đầu.
Mạc Lệ: “Sáng nay đi rồi. Nếu tôi là cô ta, tôi cũng chẳng còn mặt mũi mà tiếp tục ở lại đây.”
Sau khi Quan Thanh bị sa thải, Phương Tử Hân liền xin nghỉ bệnh một tuần.
Ban đầu Quan Thanh còn tưởng cô ta thật sự bị ốm, nhưng hôm đó, khi nghe những lời Nhan Linh nói trong thang máy, cô ta như bừng tỉnh.
Cô ta biết mình không đấu lại Phương Tử Hân.
Nhưng cơn giận này không thể nuốt trôi được. Dù sao công việc cũng mất rồi, chi bằng liều một phen sống chết.
Ngày thứ hai sau khi Phương Tử Hân đi làm lại, cô ta bị Quan Thanh không biết từ đâu xuất hiện, xông vào văn phòng túm tóc, tát cho mấy cái.
Quan Thanh nói với mọi người rằng Phương Tử Hân là con riêng, mẹ cô ta là kẻ thứ ba.
Bản thân cô ta cũng bắt cá nhiều tay, rõ ràng có bạn trai rồi nhưng vẫn liếc mắt đưa tình với người khác, còn tán tỉnh đàn ông khắp nơi.
Cô ta bảo các nữ đồng nghiệp nên trông chừng người đàn ông của mình.
Mọi người nghe xong, sắc mặt khác nhau.
Sau đó, vài cô gái phát hiện trong điện thoại bạn trai mình thực sự có tin nhắn tán tỉnh với Phương Tử Hân.
Mấy người đó liên kết lại, lan truyền tin tức khắp nơi.
Chẳng bao lâu sau, chuyện này đã lan ra khắp công ty.
Thế là Phương Tử Hân chủ động nghỉ việc, tự mình đến phòng nhân sự làm thủ tục thôi việc.
Nhan Linh nghe xong, cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Nhưng cô chợt nhớ đến em họ Nhan Sâm của mình, không biết cậu ấy có hay biết gì về những chuyện của Phương Tử Hân không.
—
Trên đường về nhà, Nhan Linh vẫn đang nghĩ đến chuyện này.
Điện thoại kết nối Bluetooth với xe, phát bài hát cô yêu thích.
Giữa chừng có cuộc gọi đến.
Phía trước là đèn giao thông, Trần Trạc Thanh dừng xe lại, tình cờ nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình.
Ba chữ “Anh Ninh Thần” xuất hiện.
Anh nghiêng đầu, tránh không nhìn cái tên chói mắt đó, rồi nói: “Em có điện thoại.”
Trần Trạc Thanh tưởng cô sẽ tắt Bluetooth rồi mới nghe máy, nhưng giây tiếp theo, giọng đàn ông ở đầu dây bên kia đã vang lên trong không gian yên tĩnh của xe: “Linh Linh?”
Là một cách xưng hô quen thuộc, lại mang chút thân mật.
Trần Trạc Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, cằm căng chặt, bàn tay đặt trên vô lăng cũng siết lại.
“Anh Ninh Thần..” Nhan Linh gọi một tiếng.
Ninh Thần: “Em đang bận sao?”
Nhan Linh: “Không, vừa nãy đang lái xe.”
Ninh Thần: “Vừa tan làm à?”
Nhan Linh: “Vâng.”
Bên kia im lặng một lúc, như thể đang đợi câu trả lời này, sau đó lại lên tiếng: “Vậy bữa cơm em hứa với anh, tối nay có đi được không?”
Trần Trạc Thanh vẫn nhớ hai tin nhắn mình thấy mấy hôm trước.
Anh quay sang nhìn Nhan Linh, muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống.
“Dạo này em hơi bận.” Nhan Linh như chợt nhớ ra, giọng nói mang theo chút áy náy, “Tối nay chắc không được, em hứa với mẹ là về ăn cơm rồi.”
Ninh Thần lập tức hẹn lần sau: “Vậy mai thì sao?”
Nhan Linh: “Mai em phải đi công tác ở Anh, chắc khoảng một tuần.”
Ninh Thần thở dài, giọng nói pha chút trêu chọc: “Muốn mời em ăn bữa cơm hình như hơi khó, anh phải xếp hàng à?”
“Đúng đó, phải chờ đến tuần sau rồi.” Nhan Linh đùa theo.
Ninh Thần: “Hay anh bay sang Anh tìm em?”
Nhan Linh: “Vậy thì anh mời em ăn cơm còn phải tốn thêm tiền vé máy bay nữa.”
Hai người nói chuyện tự nhiên, đủ để thấy quan hệ thân thiết.
Trần Trạc Thanh cảm thấy mình như người ngoài cuộc.
Trước đây là vậy, bây giờ cũng thế.
Nhan Linh lại nói thêm vài câu với Ninh Thần, còn hứa sau khi đi công tác về nhất định sẽ bù lại bữa ăn đã nợ anh ta.
Sắp cúp máy, Nhan Linh để ý thấy đèn đỏ phía trước đã chuyển xanh, liền vỗ nhẹ vào người bên cạnh: “Đèn xanh rồi.”
Câu này rõ ràng không phải nói với Ninh Thần, anh ta nhanh chóng nhận ra điều gì đó: “Bên cạnh em còn có người à?”
Nhan Linh: “Vâng.”
Bên kia im lặng, Ninh Thần cũng không hỏi là nam hay nữ.
Thế nhưng, ngay giây cuối cùng trước khi cúp máy, một giọng đàn ông vang lên rõ ràng: “Nghe điện thoại giúp anh.”
Là Thư Vân gọi tới, vì gọi cho Nhan Linh không được nên bà gọi cho Trần Trạc Thanh.
Bà hỏi họ đã về đến đâu rồi, sao vẫn chưa đến nơi.
Nhan Linh nhìn tuyến đường xung quanh rồi trả lời: “Sắp đến rồi mẹ, chắc còn hai ba phút nữa.”
Thư Vân: “Ừ.”
Nhan Linh đặt điện thoại của Trần Trạc Thanh về vị trí cũ, chợt nhớ đến chuyện ban nãy, liền hỏi anh: “Anh còn nhớ Ninh Thần không? Hồi cấp ba học cùng lớp với anh đó.”
Trần Trạc Thanh: “Nhớ.”
Làm sao có thể không nhớ.
Hồi cấp ba, Ninh Thần và Nhan Linh là “kim đồng ngọc nữ” được cả trường công nhận.
Ở đâu có Nhan Linh, ở đó có Ninh Thần, hai người lúc nào cũng như hình với bóng.
Nhan Linh: “Hồi đó nhà bọn em là hàng xóm, quan hệ rất tốt.”
Trần Trạc Thanh: “Ồ.”
Nhan Linh: “Anh ấy mới về nước.”
Trần Trạc Thanh: “Ồ.”
Nhan Linh không để ý đến biểu cảm trên mặt anh, tiếp tục nói: “Em định sau khi đi công tác về sẽ mời anh ấy ăn một bữa, xem như là đón gió rửa bụi. Em muốn hỏi anh, anh có muốn đi cùng không?”
Trần Trạc Thanh không ngờ cô lại chủ động hỏi mình, thẳng thắn bày tỏ mối quan hệ giữa hai người, hoàn toàn không né tránh.
Cô thực sự đã buông bỏ rồi, hay là không quan tâm anh có để ý hay không?
Sau một lúc do dự, Trần Trạc Thanh vẫn từ chối.
“Không cần đâu, anh không thân với cậu ta.”
Nhan Linh cảm nhận được sự lạnh nhạt rõ ràng trong giọng điệu của anh khi nói câu này.
Cô chợt nhớ đến tin đồn hồi cấp ba về việc Trần Trạc Thanh và Ninh Thần không hòa hợp, có lẽ là thật.
Thế nên cô cũng không nói thêm gì nữa.
—
Hôm sau là thứ Bảy, sáng sớm, Nhan Linh đã lên chuyến bay đến Anh.
Đi cùng cô còn có Thịnh Tây Vũ và thư ký của anh ta, Lục Lộ.
Những ngày tiếp theo, Nhan Linh bận rộn với việc đàm phán hợp tác, tham quan nhiều nơi, dự đủ các bữa tiệc.
Và còn, cùng Thịnh Tây Vũ tham gia tiệc tối doanh nhân.
Trong sảnh tiệc lộng lẫy, những người đàn ông mặc vest lịch lãm cùng với những người phụ nữ xinh đẹp nắm tay nhau khiêu vũ trên sàn.
Nhan Linh đi bên cạnh Thịnh Tây Vũ, vừa mỉm cười giúp anh ta phiên dịch, vừa cố chịu đựng cơn đau dưới chân.
Đôi giày cao gót cô mang theo hôm qua không may bị gãy gót, đôi giày mới mua lại hơi chật, phần gót chân bị cọ sát khi di chuyển, vừa ngứa vừa đau.
Mười hai giờ đêm, cuối cùng cô cũng thoát khỏi bữa tiệc tối nay.
Thịnh Tây Vũ uống chút rượu, vừa xuống xe đã được Lục Lộ dìu vào khách sạn.
Nhan Linh đi sau họ, vừa định bước vào, điện thoại trong túi rung lên.
Hiển thị tên Trần Trạc Thanh.
Cô bắt máy, đầu bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của anh: “Em về đến khách sạn chưa?”
Nhan Linh nhìn cánh cửa khách sạn trước mặt, chớp mắt: “Em vừa tới.”
Hôm nay là ngày thứ sáu cô ở Anh, mỗi ngày Trần Trạc Thanh đều nhắn tin cho cô, phần lớn là nhắc cô báo bình an.
Chẳng hạn như khi ra ngoài, đến nơi thì nói một tiếng.
Vừa nãy trước khi rời đi, cô có nhắn cho anh rằng công việc đã xong, khoảng mười phút nữa sẽ về khách sạn.
Kết quả vừa xuống xe, anh đã gọi đến.
Sao lại tính toán chính xác đến vậy?
Trần Trạc Thanh: “Vậy thì tốt.”
Nhan Linh: “Ừm.”
Chỉ một tiếng đáp lại, Trần Trạc Thanh đã nhận ra điều gì đó trong giọng điệu của cô, “Sao vậy? Công việc không thuận lợi à?”
“Không, mọi thứ vẫn ổn.” Nhan Linh lắng nghe giọng nói của anh, lần này không vội vàng cúp máy như trước. Trong lời nói có một chút tủi thân mà ngay cả cô cũng không nhận ra, “Chỉ là em hơi mệt.”
Chân cô cũng rất đau.
Đứng lâu khiến cô không thể nào quên đi cơn đau ở gót chân, cuối cùng, cô dứt khoát ngồi xuống bậc thềm trước cửa khách sạn, tạm thời giảm bớt cảm giác nhức nhối.
Trần Trạc Thanh: “Nếu mệt thì em nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhan Linh: “Ừm.”
Cô nói vậy, nhưng vẫn ngồi yên tại chỗ, không có hành động gì khác.
Cô áp điện thoại lên tai, im lặng rất lâu.
Lâu đến mức cô nghĩ có lẽ anh đã cúp máy rồi, liền thử gọi một tiếng:
“Trần Trạc Thanh.”
“Anh đây.”
Giọng anh nhanh chóng truyền đến, vô cùng rõ ràng.
Nhan Linh cúi đầu, nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, trong một khoảnh khắc nóng lên, ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu bỗng bật ra khỏi miệng theo bản năng: “Em đột nhiên…”
“Đột nhiên rất muốn gặp anh.”
Bên kia điện thoại lặng đi vài giây.
Trần Trạc Thanh hiếm khi sững sờ như vậy.
Anh không ngờ rằng cô lại thốt ra câu này.
Trái tim như có một sợi dây vô hình kéo chặt về phía cô, nhịp đập bỗng chốc tăng tốc.
Cô luôn có thể dễ dàng khơi dậy mọi cảm xúc của anh.
Khiến anh vứt bỏ tất cả lý trí, khiến anh chẳng thể suy nghĩ gì nữa.
Hoàn toàn thất bại, nhưng lại cam tâm tình nguyện.
Trong sự tĩnh lặng của dòng điện thoại, giọng nói của anh vang lên lần nữa, nhẹ nhàng dịu dàng: “Anh đến tìm em.”
Cô nói, em muốn gặp anh.
Anh đáp, anh đến tìm em.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Nhan Linh dường như thật sự hiểu được thế nào là rung động.
Đầu óc trống rỗng, tim như ngừng đập.
Cô sững lại tại chỗ, không thể cử động.
Mọi âm thanh xung quanh đều bị loại bỏ, chỉ còn lại tiếng tim mình đập liên hồi.
Nhan Linh đặt tay lên ngực, cố gắng để lý trí chiến thắng cảm xúc bồng bột, vội vàng nói: “Đừng, em chỉ nói vậy thôi.”
Cô nghe thấy bên kia có tiếng động, như thể ai đó vừa đứng dậy, kèm theo tiếng đồ vật rơi xuống đất. Cô cười nửa thật nửa đùa:
“Anh sẽ không giống mấy tổng tài bá đạo trên phim chứ, đã bảo trợ lý đặt vé máy bay rồi à?”
Trần Trạc Thanh khẽ cười: “Chưa.”
Nhan Linh thở phào một hơi.
“Em thực sự chỉ nói vậy thôi, anh đừng bay sang đây giữa đêm khuya.”
Trần Trạc Thanh: “Anh sẽ không.”
Nhan Linh: “Vậy thì tốt.”
Cô rúc cằm vào khăn quàng cổ, giọng nói hơi trầm xuống: “Ngày mai em về rồi.”
Ngày mai, em có thể gặp anh.
Khi cô nói câu này, một nhóm người đang tiến về phía cửa khách sạn, cô sợ mình ngồi đó cản đường, liền đứng dậy nhường lối.
Cô bước vài bước xuống bậc thang, chân giẫm lên nền tuyết mềm mại, cơn gió đêm thổi qua tai, hơi thở trắng xóa của cô nhanh chóng bị cuốn đi.
Bên kia điện thoại bỗng nhiên im lặng.
Nhan Linh gọi một tiếng, lấy điện thoại ra nhìn rồi lại áp vào tai, nghĩ có lẽ tín hiệu không tốt.
Giây tiếp theo, giọng nói quen thuộc của anh vang lên, rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Em quay lại đi.”
Bốn từ ngắn ngủi khiến cổ họng cô như bị nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh nào.
Theo bản năng, cô cứng đờ quay người lại.
Cách đó chỉ vài mét.
Người đàn ông vẫn còn đang trò chuyện với cô qua điện thoại, cứ thế mà xuất hiện ngay trước mắt.
Tuyết trắng từ bầu trời rơi xuống, đậu trên tóc và bờ vai anh.
Anh mặc một bộ đồ đen, dáng người cao lớn, đường nét gương mặt rõ ràng, đứng dưới ánh đèn đường vàng vọt, như thể một người bước ra từ ánh sáng, mơ hồ đến mức không chân thực.
Nhan Linh bỗng có ảo giác rằng mình đang mơ.
Chỉ đến khi nhìn thấy anh nhấc chân, sải bước nhanh về phía cô, rồi dừng lại ngay trước mặt.
Cô theo phản xạ ngẩng đầu nhìn, khiến Trần Trạc Thanh vô thức cúi người để ngang tầm mắt với cô.
Nhan Linh nhìn khuôn mặt điển trai gần trong gang tấc, chớp mắt.
“Anh là thật sao?”
“……”
Trần Trạc Thanh khẽ cười, đáp: “Em nghĩ sao?”
Nhan Linh vẫn còn chút ngơ ngác: “Sao anh lại ở đây?”
Trong đôi mắt xinh đẹp của anh phản chiếu bóng dáng cô, khuôn mặt vốn luôn lạnh nhạt lại mang theo ý cười nhàn nhạt, trong đôi đồng tử đen láy, ánh lên tình yêu sâu đậm.
“Vừa nãy không phải anh đã nói rồi sao?”
“Anh đến tìm em.”