• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Linh cố gắng vận dụng toàn bộ khả năng ngôn ngữ của mình để hiểu đúng câu nói đó.

Cái gì mà Cục dân chính còn một tiếng nữa là hết giờ làm?

Cái gì mà phải tranh thủ thời gian?

Bây giờ tiến độ xem mắt đã nhanh đến mức này sao? Vừa mới ngồi xuống đã bàn đến những chuyện này rồi.

Ánh mắt cô ngẩn ngơ, muốn nói lại thôi.

Bộ não như bị đơ, sau khi khởi động lại thì lời nói ra lại hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ trong đầu.

“Nhưng mà tôi không mang sổ hộ khẩu.”

“……”

Cô, đang, nói, cái, gì, thế này!

Trần Trạc Thanh rõ ràng cũng không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, trong đôi mắt đen láy hiện lên một chút ý cười, cố ý thuận theo lời cô mà nói: “Bây giờ về lấy vẫn còn kịp.”

“Không phải vậy.”

Nhan Linh ngắt lời anh, buột miệng gọi tên anh: “Trần Trạc Thanh, cậu đang đùa mình đấy à?”

Thời gian dường như ngừng lại trong khoảnh khắc này.

Cùng lúc đó, mọi giác quan của anh đều dừng lại.

Đôi đồng tử của Trần Trạc Thanh khẽ co lại, giọng nói khô khan, chậm rãi thốt ra bốn chữ: “Cậu… nhận ra mình?”

Tuy rằng lúc mới kết bạn WeChat anh đã tự giới thiệu về bản thân. Nhưng khi cô gọi anh là “anh Trần” lúc nãy, anh cứ nghĩ cô đã quên anh từ lâu rồi.

Nhưng cô gọi tên anh quá tự nhiên, dường như cái tên này đã được ghi nhớ rất lâu trong lòng cô vậy.

“Nhận ra.”

Nhan Linh giải thích lý do tại sao cô biết anh: “Chúng ta từng học chung cấp ba. Nhưng chắc cậu không nhớ mình đâu, mình học lớp ban Xã hội…”

“Nhan Linh.”

Hai từ quen thuộc nhất ấy vang lên từ miệng anh.

Giọng điệu trầm ổn, phát âm rõ ràng, ngữ khí đầy chắc chắn.

Lần đầu tiên Nhan Linh cảm nhận được rằng, hóa ra khi tên mình được thốt ra từ giọng nói hay như vậy, lại khiến tim cô xao động đến thế.

Cô trả lại câu hỏi của anh vừa nãy với chút ngạc nhiên: “Cậu cũng nhận ra mình sao?”

“Nhận ra.”

Câu trả lời chắc chắn đến không thể chắc chắn hơn.

Người mà anh thường thấy trong giấc mơ, sao có thể không nhận ra được chứ.

Trong cuộc trò chuyện này, cuối cùng cũng có một chủ đề khiến cả hai “phá băng”.

Bầu không khí không còn ngượng ngập nữa, buổi xem mắt của Nhan Linh bỗng nhiên trở thành buổi gặp gỡ bạn cũ.

Nhan Linh từ chỗ ngồi không yên ban nãy giờ đã trở nên thoải mái hơn một chút, cơ thể cô bất giác nghiêng về phía trước, dường như muốn tiến gần lại anh hơn.

Đôi tay đặt lên bàn, đôi mắt xinh đẹp chuyển động nhẹ nhàng, trong mắt hiện lên sự đồng cảm: “Cậu cũng bị gia đình ép đi xem mắt đúng không?”

Lúc nãy cô có nghe thấy người ta gọi anh là “Trần tổng”, hôm qua cô lại tình cờ gặp anh ở công ty Thịnh Thị, nghĩ chắc rằng bây giờ anh đang giữ một chức vụ cao lắm.

Ngoại hình đẹp, điều kiện bản thân lại tốt, vậy mà vẫn phải đi xem mắt, chắc cũng là bị gia đình giục giống cô.

Lời muốn phủ nhận của Trần Trạc Thanh vừa thốt ra đã bị anh kìm lại, anh khẽ gật đầu trước ánh mắt tràn đầy mong đợi của cô.

Cô thở dài, tựa cằm vào lòng bàn tay, đôi lông mày thanh tú khẽ chau lại, trên gương mặt viết rõ hai chữ “Biết ngay mà”.

“Xem ra chúng ta đúng là cùng chung cảnh ngộ rồi.” Cô thở dài.

“Ừ.”

Trần Trạc Thanh nhìn những hành động nhỏ của cô, biết rằng cô đã buông lỏng phòng bị với mình.

Nhận thức được điều đó, anh cũng cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

Anh thả lỏng bàn tay đang để trên đùi, nhẹ nhàng ném chiếc khăn giấy đã bị ướt đẫm mồ hôi vào thùng rác bên chân mình.

“Hôm qua…” Trần Trạc Thanh chủ động khơi chuyện, hỏi một câu mà anh đã biết đáp án, “Cậu đến Thịnh Thị phỏng vấn à?”

“À, đúng rồi.” Nhan Linh gật đầu, “Tuần trước mình vừa từ nước ngoài trở về, nộp vài CV online xin việc.”

Trần Trạc Thanh lại hỏi một câu đã biết rõ câu trả lời: “Vậy mấy năm qua, cậu vẫn sống ở nước ngoài sao?”

Nhan Linh: “Đúng vậy.”

Trần Trạc Thanh: “Về quê hương cảm thấy thế nào?”

Nhan Linh cầm tách trà, chỉ vào tách rồi cười tươi: “Cảm giác vẫn là trà quê nhà ngon nhất.”

Anh khẽ mỉm cười, đôi mắt lạnh lùng bỗng trở nên mềm mại hơn, trong ánh mắt hiện lên nhiều cảm xúc, anh lại hỏi: “Sau này cậu định ở lại phát triển trong nước sao?”

Nhan Linh: “Đúng vậy.”

Nghe câu trả lời của cô, lòng anh như được bình ổn lại.

Nhiều năm trôi qua, thành phố này cuối cùng lại có sự hiện diện của cô.

Ký ức vẫn dừng lại ở ngày anh nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học Bắc Thâm.

Anh trở lại trường để cảm ơn giáo viên chủ nhiệm của mình.

Mấy giáo viên của lớp ban Tự nhiên và ban Xã hội đang tụ họp lại với nhau, ai nấy đều chúc mừng thầy chủ nhiệm của anh vì đã đào tạo ra một thủ khoa khối Tự nhiên.

“Phải rồi, còn thủ khoa khối Xã hội của chúng ta, Nhan Linh thì sao? Em ấy đăng ký vào Bắc Thâm hay Nam Thanh nhỉ?” Một giáo viên hỏi thêm.

Trần Trạc Thanh cúi đầu nhìn giấy báo trúng tuyển trong tay, trong lòng anh dâng lên một tia hy vọng mong manh.

Nhưng rồi ngay lập tức tan thành mây khói.

“Em ấy không đăng ký, đi du học rồi.”

Như thể có một dải ngân hà ngăn cách, hoàn toàn kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Chủ đề đột ngột dừng lại ở đây, Nhan Linh cúi đầu uống thêm một ngụm trà, trong lòng suy nghĩ xem quy trình của buổi xem mắt sẽ như thế nào.

“Nhan Linh.” Anh khẽ gọi tên cô.

Nhan Linh ngẩng đầu nhìn anh.

Trần Trạc Thanh: “Cậu thấy mình thế nào?”

Nhan Linh: “Cậu thế nào là sao?”

Trần Trạc Thanh: “Năm nay mình 26 tuổi, công việc hiện tại ổn định, đã mua một căn nhà ở Thâm Thành, có xe riêng, nuôi một con mèo ở nhà…”

Nghe anh bắt đầu giới thiệu về bản thân, cuối cùng Nhan Linh cũng hiểu được câu nói đó của anh có ý gì.

Khi anh nói xong, cô đang định tự giới thiệu về mình thì anh đã nói tiếp câu kế tiếp.

“Mặc dù có chút nhanh, nhưng nếu cậu cũng cảm thấy chúng ta hợp nhau, thì hôm nay mình có thể đi đăng ký kết hôn luôn.”

Ngôn ngữ quả là vô cùng phong phú.

Chữ “cũng” này trước tiên đã thể hiện anh cảm thấy cô rất phù hợp, sau đó mới trao quyền quyết định lại cho đối phương.

Vậy nên câu anh nói lúc nãy là tranh thủ thời gian, Cục dân chính sắp hết giờ không phải là đùa.

Nhưng Nhan Linh lại hoàn toàn hiểu theo một ý khác: “Gia đình cậu hối thúc ghê vậy à?”

Mẹ cô chỉ mới giục cô đi xem mắt, gặp mặt, rồi tìm hiểu một chút thôi.

Trần Trạc Thanh nhìn ánh mắt đồng cảm mà Nhan Linh dành cho mình, khẽ thở dài đáp lại.

“Trong nhà có một người lớn tuổi bị bệnh. Bà nói tâm nguyện lớn nhất là được nhìn thấy mình sớm yên bề gia thất.”

Thật là một lý do quen thuộc mà người lớn hay dùng để thúc ép kết hôn.

Mẹ cô cũng từng nói với cô như vậy.

Có lẽ trong mắt những bậc trưởng bối, đời người nhất định phải có một nơi để trở về, phải thấy con cái có đôi có cặp họ mới yên tâm.

Cô hiểu rằng đây là một tấm lòng tốt.

Nhan Linh thỉnh thoảng tự hỏi, liệu có phải chỉ cần mình kết hôn rồi thì mẹ sẽ không còn lo lắng như vậy, sẽ bớt mệt mỏi đi một chút.

Trong đầu cô chợt hiện lên câu nói quen thuộc của mẹ: “Sau này mẹ không còn trên đời, ai sẽ chăm sóc cho con đây?”

Cô muốn trả lời rằng, con không cần ai chăm sóc cả.

Nhưng khi thấy ánh mắt đỏ hoe của mẹ, cuối cùng cô lại không thể thốt ra lời.

Từ sau vụ tai nạn giao thông, Thư Vân mắc một trận ốm nặng và trở nên nhạy cảm hơn.

Nhan Linh sợ mẹ suy nghĩ nhiều, sợ bà cảm thấy cơ thể mình không còn như xưa, tuổi tác ngày càng lớn bị người khác chê bai.

Những lời vô tình của con cái đôi khi có thể trở thành cái gai trong lòng cha mẹ.

Vì vậy, đôi khi Nhan Linh sẽ chọn cách thỏa hiệp với mẹ mình.

Cô không ngờ Trần Trạc Thanh cũng rơi vào hoàn cảnh giống mình.

Trần Trạc Thanh không biết cô đang nghĩ gì, chỉ thấy ánh mắt cô nhìn mình dường như lại tràn đầy đồng cảm hơn.

Bên ngoài vang lên tiếng động, phục vụ đẩy xe mang thức ăn đến. Các món ăn được bày trí tỉ mỉ lần lượt đặt lên bàn, để lại một câu “Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng” rồi rời đi.

Nhan Linh nhìn thoáng qua các món ăn, ngạc nhiên nhận ra có mấy món đều là món cô thích.

Trước khi cô đến, Trần Trạc Thanh đã gửi thực đơn qua WeChat, hỏi cô muốn ăn món gì.

Nhan Linh chỉ đáp một câu “Khách nghe theo chủ.” Ý là để anh chọn tùy ý.

“Xem ra khẩu vị của chúng ta khá hợp nhau.”

Cô không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là sự trùng hợp.

Trần Trạc Thanh nhìn đôi mắt sáng rực của cô, khẽ mím môi.

Những hành động nhỏ nhắn đáng yêu của cô đều ở trong mắt anh.

Anh xòe tay ra làm một động tác mời đầy lịch thiệp, ra hiệu cô dùng bữa trước: “Cậu thích là tốt rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện tiếp.”

“Được.”

Lời anh nói đúng như ý cô, Nhan Linh cũng không khách sáo, cầm đũa lên gắp một miếng tôm trong món hải sản rồi đưa vào miệng, sau đó tiếp tục chủ đề vừa rồi:

“Mặc dù mục đích của chúng ta giống nhau, đều là để đối phó với gia đình.”

Dựa vào cuộc đối thoại ban nãy, Nhan Linh cảm thấy anh cũng chỉ cần một đối tượng kết hôn mà thôi.

“Nhưng kết hôn dù sao cũng là chuyện lớn, hôm nay chúng ta mới gặp mặt lần đầu…”

Nghĩ đến ngày hôm qua, cô chỉnh lại lời mình: “Lần thứ hai.”

Ngoại trừ việc họ từng là bạn cùng trường cấp ba, thì mối quan hệ giữa hai người cũng chẳng khác gì người xa lạ hoàn toàn.

Trần Trạc Thanh hiểu được ý cô muốn nói, nhận ra rằng cô không phải từ chối mình mà chỉ cảm thấy mọi thứ đang diễn ra quá nhanh.

Nhan Linh: “Hơn nữa điều kiện của cậu rất tốt. Biết đâu sau này cậu gặp gỡ thêm nhiều người, sẽ thấy có ai đó phù hợp hơn mình.”

Những người làm kinh doanh như anh chẳng phải đều theo đuổi lợi ích tối đa sao. Làm thế nào để đạt được lợi ích lớn nhất cần phải trải qua quá trình so sánh mới có được kết quả chắc chắn.

Điều kiện của cả hai vốn dĩ không tương xứng. Giờ đây anh đã thành công trong sự nghiệp, tiền đồ rộng mở.

Còn cô chỉ là một nhân viên bình thường vừa mới nghỉ việc, đang chuẩn bị bắt đầu lại từ đầu.

Tầng lớp của họ khác nhau, môi trường giao tiếp cũng sẽ khác nhau.

Ngoài kia có rất nhiều cô gái xuất sắc hơn cô, Nhan Linh nghĩ rằng anh nên có quyền lựa chọn nhiều hơn.

“Không đâu.”

Lời cô nói còn chưa dứt thì bị anh đột ngột cắt ngang.

Giọng điệu của anh quá chắc chắn khiến Nhan Linh ngừng lại, ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt của cô trong veo, sáng ngời, vẫn đơn thuần và tinh khiết như trước kia.

“Cậu chính là người phù hợp nhất.”

Khi Trần Trạc Thanh nói câu này, anh đang nhìn cô.

Đôi mắt anh quá đẹp, khi chăm chú nhìn một người có một loại si tình mê hoặc.

Nhan Linh khẽ cười: “Những người học tự nhiên như cậu nói chuyện đều tuyệt đối như vậy sao?”

Hồi trước làm bài toán, đôi khi còn có hai đáp án khác nhau.

Ngay cả đáp án cũng không duy nhất, huống chi là con người.

“Những người như mình?” Trần Trạc Thanh bắt lấy trọng điểm trong lời nói của cô.

Ngón tay anh gõ nhẹ lên bàn, mỉm cười đầy ẩn ý: “Còn ai nữa à.”

Không hiểu sao khi anh nói câu này, Nhan Linh cảm thấy nhiệt độ xung quanh dường như hạ xuống một chút.

Ánh mắt anh giam chặt lấy cô, tiếp tục truy hỏi: “Là những đối tượng xem mắt trước kia của cậu sao?”

Lời hỏi của anh rất khéo léo, như thả mồi dẫn dắt để moi được thông tin anh muốn biết.

Trước khi gặp anh, cô đã có bao nhiêu đối tượng xem mắt rồi.

Nhan Linh cảm nhận được điều gì đó từ câu hỏi của anh, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Còn cậu thì sao, cậu cũng từng nói với các đối tượng xem mắt trước rằng họ là người phù hợp nhất à?”

Vừa gặp mặt đã đề nghị kết hôn, lại còn nói đối phương là người phù hợp nhất.

Huống chi người nói ra những lời này lại là một anh chàng điển trai đến mức phạm quy.

Có chút tồi tệ, nhưng cũng có chút khiến người ta dễ dàng sa vào.

Trần Trạc Thanh bật cười vì nghe ra chút ghen tuông vô ý trong lời nói của cô.

“Không, cậu là người đầu tiên.”

“Vậy thì vinh dự quá.” Cô khẽ nhướng mày.

Trước mặt anh, cô để lộ ra nhiều cảm xúc khác nhau, trở nên sống động hơn.

Nhận thức này khiến Trần Trạc Thanh cảm thấy hài lòng.

Trần Trạc Thanh đột nhiên hỏi: “Nhan Linh, cậu có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không?”

Nhan Linh: “Hả?”

Cô khẽ nâng cao giọng cuối, mang theo chút ngạc nhiên.

Không đợi cô trả lời, anh đã tự mình đáp lại, giọng điệu vô cùng chắc chắn:

“Mình tin.”

Nhiều năm trước, anh đã tin vào sáu chữ “yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK