• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau, Nhan Linh cùng Trần Trạc Thanh đến dọn dẹp di vật của bà nội Trần. 

Căn nhà cũ của bà nội Trần nằm ở khu ngoại ô, trong một khu làng cổ giữa lòng thành phố.

Đường dẫn vào khu vực này rất hẹp, ô tô không thể đi qua, hai người phải xuống xe đi bộ một đoạn. 

Tối qua trời vừa đổ mưa lớn nên mặt đất vẫn còn trơn trượt, lại thêm công trình sửa đường, khiến cả khu vực đầy những ổ gà và bùn lầy. 

Hôm nay Nhan Linh mặc đơn giản, áo thun trơn màu và quần jeans, phong cách thoải mái, nhẹ nhàng.

Thế nhưng, đôi giày trắng mới mua của cô chỉ đi được vài bước đã bị dính bẩn. 

Trạc Thanh để ý, liền dừng bước: “Hay em quay lại xe đợi đi, để anh làm một mình cũng được.” 

Nhan Linh: “Người đã đến rồi, lao động miễn phí mà anh cũng không dùng?” 

Trần Trạc Thanh: “Nhưng giày của em…” 

Nhan Linh cúi xuống nhìn giày, chẳng mấy để tâm: “Ồ, không sao. Lát lau một chút là sạch thôi. Dù gì giày cũng để mang, đâu tránh được bẩn.” 

Nói xong, cô tiếp tục bước đi, nhưng không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, liền quay đầu lại gọi anh. 

Trạc Thanh hoàn hồn trước tiếng gọi của cô, cúi đầu, chẳng biết đang nghĩ gì. 

Có lẽ không chỉ vì đôi giày, mà sâu trong lòng, anh không muốn cô bước vào nơi này.

Nơi từng gắn liền với những ký ức tồi tệ nhất của anh. 

Anh không muốn cô nhìn thấy. 

Căn nhà cũ của bà nội Trần đã mấy năm không có người ở, nay đã xuống cấp, trông càng thêm cũ kỹ so với những ngôi nhà được tu sửa xung quanh. 

Nhan Linh để ý thấy căn nhà bên cạnh cũng đã khá cũ.

Nghĩ đến chuyện trợ lý Cao từng nói rằng hồi xưa Trạc Thanh từng là hàng xóm của bà Trần, cô bất giác nhìn kỹ hơn về phía ấy. 

Cánh cửa chính đóng chặt, hai bên dán cặp câu đối đỏ đã rách một nửa và phai màu. Dòng chữ “Gia hòa vạn sự hưng” chỉ còn mờ nhạt. 

Thế nên, đây chính là nơi Trạc Thanh từng sống? 

Tầm nhìn của cô bất chợt bị che khuất, Nhan Linh ngẩng đầu lên, thấy Trạc Thanh đứng ngay trước mặt. 

Trần Trạc Thanh: “Chúng ta vào thôi.” 

Nhan Linh: “Ừm.” 

Căn nhà của bà nội Trần ở đây đã hơn chục năm, đồ đạc để lại rất nhiều, không thể thu dọn xong trong một sớm một chiều.

Đến giờ trưa, hai người ra ngoài ăn cơm. 

Ban đầu, Trạc Thanh định lái xe đưa cô đến một nhà hàng cách đó khá xa, nhưng cô không cần phiền toái như vậy. Lát nữa cũng phải trở lại nên ăn ở gần đây là được rồi.

Cuối cùng, Trạc Thanh chọn một quán ăn có vẻ sạch sẽ. Nhan Linh nhìn qua thực đơn, bảo anh gọi món. 

Trần Trạc Thanh: “Em quyết định đi.” 

“Vậy một phần mực xào chảo, thịt bò nhúng cay…” Nhan Linh ngẩng đầu hỏi anh, “Anh ăn cay được không?” 

Trạc Thanh ngập ngừng một chút: “Được.” 

Nhan Linh: “Vậy được rồi.”

Quán đông khách hơn vào giờ trưa, thời gian chờ món kéo dài. Cả quán chỉ có hai vợ chồng chủ quán và một nhân viên phục vụ, nên mọi thứ khá bận rộn. 

Quanh quán tràn ngập những âm thanh náo nhiệt, tiếng cha mẹ mắng con vì không nghe lời, một người đàn ông an ủi bạn vừa thất tình, đủ kiểu “vở kịch” diễn ra. 

Trạc Thanh đề nghị: “Em có thấy ồn quá không? Hay là chúng ta tìm quán khác yên tĩnh hơn?” 

“Không cần đâu, ăn ở đây là được.” Nhan Linh chống cằm, lắng nghe tiếng trò chuyện xung quanh, “Em thấy như vậy rất có không khí đời thường.” 

“Nhưng này, Trần Trạc Thanh, có phải anh hiểu lầm gì về em không?” Lúc nãy Nhan Linh rất muốn hỏi anh có hiểu lầm thói quen gì của cô không

Trần Trạc Thanh: “Hiểu lầm gì cơ?” 

Nhan Linh: “Hiểu lầm em là kiểu… tiên nữ chỉ uống sương mai ấy.” 

Trạc Thanh không hiểu mấy từ lóng trên mạng, chỉ nghe rõ chữ “tiên nữ”, “Không phải sao?” 

Nhan Linh cúi đầu cười vì giọng điệu nghiêm túc của anh. 

Cô cầm bình trà lên, tráng qua bát đũa của hai người, vừa làm vừa nói: “Hồi còn đi học, Tư Kỳ dẫn em ăn không ít món ngon trong mấy con hẻm nhỏ như thế này.” 

“Cho nên, đây không phải lần đầu em đến những nơi như vậy.” 

Nhà cô khá giả hơn nhiều người, bình thường ăn mặc và sinh hoạt cũng tốt hơn. Nhưng từ nhỏ, ông bà nội ngoại cô đã dạy dỗ rằng không được sống kiêu sa, hưởng thụ quá mức. 

Được sinh ra trong gia đình giàu có, cô đã thắng ngay từ vạch xuất phát rồi, nên không được kiêu ngạo, cũng không được khinh thường những người có hoàn cảnh khó khăn hơn mình.

Trên đời này, có những người phải dốc toàn bộ sức lực chỉ để sinh tồn.

“Hơn nữa, đây là nơi anh từng sống mà.” 

Nhan Linh mỉm cười với anh, đôi mắt cong cong, có chút xúc động: “Em cảm thấy ăn một bữa ở đây rất có ý nghĩa.”

Cô tựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, trêu chọc: “Không lẽ… Tổng giám đốc Trần của chúng ta lâu quá không về, giờ lại không quen chứ gì?” 

Biết cô đang chọc mình, Trạc Thanh phối hợp: “Không đâu.” 

Khoảnh khắc đó, anh bỗng thấy những ngày tháng đen tối trong quá khứ của mình dường như vừa được rọi sáng. 

Mà nguồn sáng ấy, chính là cô—đứng ở trung tâm ánh sáng, mỉm cười đưa tay về phía anh. 

“Anh chị đẹp đôi ơi, cho ghép bàn được không?” 

Một đôi tình nhân trẻ tuổi bước đến, chỉ vào bàn bốn người của họ hỏi. 

Nhan Linh quan sát xung quanh, nhận ra quán đã kín chỗ, liền gật đầu: “Được mà.” 

Chàng trai nhìn Trần Trạc Thanh, cười nói: “Anh bạn, cậu muốn sang ngồi chung với bạn gái mình, hay là không ngại ngồi cùng tôi?” 

Trần Trạc Thanh liếc mắt nhìn Nhan Linh, như đang chờ ý cô. 

Nhan Linh hiểu ánh mắt đó, đoán anh không muốn ngồi chung với người lạ, bèn vẫy tay, ra hiệu cho anh ngồi lại gần mình. 

Cô gái ngồi xuống đối diện Nhan Linh, nhìn cặp đôi trai tài gái sắc trước mặt rồi chủ động bắt chuyện: “Chị ơi, bạn trai chị nghe lời chị ghê luôn đó.” 

Cô vừa nãy đã nhìn thấy rõ ràng.

Anh chàng mặt lạnh kia chỉ cần bạn gái vẫy tay một cái là ngoan ngoãn nghe theo ngay.

Cô gái lườm chàng trai bên cạnh mình: “Không giống bạn trai em, suốt ngày chỉ biết chọc em tức.” 

Chàng trai nhăn mặt, trông đầy vẻ oan ức: “Anh như thế mà không gọi là nghe lời em à?” 

“Còn cãi nữa hả? Đó mà là nghe lời sao?” 

“Được rồi, anh im miệng.” 

Cô gái lẩm bẩm: “Nhìn bạn trai của người ta mà xem, chắc chắn không bao giờ cãi nhau với người ta đâu.” 

Kiểu người đàn ông ít nói thế này thường là kiểu mà khi bạn gái giận, sẽ chẳng nói lời nào mà trực tiếp ôm vào lòng để dỗ dành. 

“Chị với anh ấy,” Nhan Linh nhìn sang Trần Trạc Thanh, nghĩ ngợi rồi nói, “Tạm thời chưa từng cãi nhau.” 

Ý cô là giữa cô và Trần Trạc Thanh chẳng có gì đáng để người khác làm mẫu tham khảo cả. 

Cô gái cười tươi, giọng ngọt ngào: “Chị xinh thế này, bạn trai chị chắc chắn chẳng nỡ cãi nhau với chị đâu.” 

Chàng trai bên cạnh nghe thế vội tiếp lời: “Bạn gái anh cũng xinh mà.” 

Cô gái giả vờ khó chịu, đẩy anh ta ra, nhưng chàng trai không buông, cứ quấn lấy cô. 

Hai người trông đúng kiểu cặp đôi trẻ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt. 

Cặp đôi này khá hoạt bát, kể rằng họ đều là sinh viên đại học, tranh thủ cuối tuần đi chơi, hẹn hò khắp nơi. 

Lát sau, một bàn trong quán trống chỗ, cô gái kéo bạn trai mình đi, nói rằng không làm phiền hai người dùng bữa nữa.

Trước khi đi còn để lại lời chào: “Chị ơi, chị với bạn trai chị đúng là đẹp đôi lắm luôn!” 

Hai người họ mà ở trường, chắc chắn là cặp đôi đẹp nhất trường rồi. 

Nhìn đôi tình nhân trẻ vừa đùa giỡn vừa rời đi, Nhan Linh bất giác cảm nhận được luồng không khí thanh xuân tươi mới. Cô chợt cảm thán: “Bảo sao trước đây Tư Kỳ cứ bảo rằng thời đại học nhất định phải yêu một lần.” 

“Vậy,” Trần Trạc Thanh đặt ly trà xuống, giả vờ hỏi vu vơ: “Em đã yêu chưa?” 

Nhan Linh vừa định trả lời, bỗng nhận ra có gì đó không ổn, quay đầu nhìn anh: “Anh định khơi chuyện cũ của em à?” 

Trần Trạc Thanh không phủ nhận, thậm chí còn đưa ra lý do: “Anh muốn nghe về chuyện tình sử của ‘bà Trần’ trước đây.” 

“Thế còn anh?” Cô không trả lời mà hỏi ngược lại. 

Trần Trạc Thanh trả lời ngay: “Chưa từng.” 

Nhan Linh bán tín bán nghi: “Tổng giám đốc Thịnh nói thời đại học anh rất được các bạn nữ yêu thích mà.” 

Trần Trạc Thanh: “Được yêu thích là một chuyện, có yêu đương hay không là chuyện khác, không liên quan.” 

Anh nói bằng giọng điệu bình thản, không có vẻ gì muốn giấu giếm, như thể chỉ đang trình bày một sự thật hiển nhiên. 

Nhan Linh tạm tin vào lời anh, nhưng anh vẫn kiên nhẫn truy vấn: “Còn em?” 

“Chưa từng.” Nhan Linh cũng trả lời giống anh. Cô nhớ lại thời đại học bận rộn, ánh mắt thoáng chút hoài niệm, “Lúc đó em còn không xoay xở nổi việc học, làm gì có tâm trí yêu đương.” 

Trần Trạc Thanh: “Ồ.” 

Nhan Linh: “‘Ồ’ là sao? Anh không tin em à?” 

Trần Trạc Thanh: “Có chút không tin.” 

Nhan Linh: “Lúc nãy em còn không hoài nghi lời của anh.” 

Trần Trạc Thanh: “Vì anh nói thật mà.” 

Nhan Linh: “Em cũng nói thật đó!” 

Cái tên kia trong miệng Trần Trạc Thanh suýt thốt ra, nhưng nhìn ánh mắt vô tội của cô anh liền bại trận.

“Ừ, anh tin.” 

Mọi chuyện trước đây đều không còn quan trọng nữa. 

Quá khứ thuộc về quá khứ. 

Ninh Thần không còn là gì nữa cả.

Còn hiện tại của Nhan Linh chính là của Trần Trạc Thanh. Như vậy là đủ. 

Hai người ở lại ngôi nhà cũ thêm một buổi chiều. 

Thu dọn đồ đạc xong, họ chuẩn bị trở về. 

Cánh cổng vừa mở, đúng lúc có hai ba người phụ nữ dẫn con tan học về, nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn. 

Ánh mắt họ dừng lại trên gương mặt của Trần Trạc Thanh, biểu cảm rõ ràng thay đổi, trông như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. 

Nhan Linh ngay lập tức nhận thấy không khí có chút khác lạ, định hỏi Trạc Thanh xem anh có quen họ không, nhưng chưa kịp lên tiếng thì cổ tay đã bị anh kéo đi. 

Khi xuống cầu thang, Nhan Linh đi được vài bậc liền nhận ra dây giày của mình bị tuột: “Trần Trạc Thanh, đợi chút, để em buộc dây giày đã.” 

Cô còn chưa kịp cúi xuống, người đàn ông bên cạnh đã nhanh hơn một bước. Anh khom lưng, quỳ gối xuống sàn.

Hành động của anh vừa nhanh nhẹn lại vừa tự nhiên đến mức khiến cô ngỡ ngàng. 

Cảnh tượng này dường như đã từng xảy ra trước đây. 

Lần trước ở quán bar, anh cũng làm điều tương tự. 

Nhan Linh cúi đầu, nhìn mái tóc dày, sống mũi cao và những ngón tay linh hoạt đẹp đẽ của anh. Chỉ trong chốc lát, anh đã buộc lại dây giày cho cô thành một chiếc nơ mới tinh tươm. 

Sau đó, Trần Trạc Thanh nhìn sang chiếc giày bên kia của cô, thấy có vẻ cũng hơi lỏng liền tiện tay buộc lại.

Chờ đến khi đi xa khỏi cầu thang, không còn bóng dáng của anh, hai người hàng xóm kia mới dám cất tiếng: 

“Vừa nãy là cậu con trai nhà họ Trần đúng không?” 

“Là cậu ấy đó. Bây giờ lớn rồi, trông giống ông Trần như đúc.” 

“Nhà họ Trần vẫn còn để trống nhỉ? Bao năm nay rồi mà vẫn chưa bán.” 

“Xảy ra chuyện như thế thì ai còn dám ở chứ. Thật tội nghiệp.” 

Nhan Linh rõ ràng cảm nhận được động tác của Trần Trạc Thanh khựng lại, nhưng chỉ vài giây sau anh lại tiếp tục như chưa có chuyện gì. 

“Xong rồi.” Anh đứng dậy, vẻ mặt vẫn bình thản như mọi khi, “Đi thôi.” 

Nhan Linh chậm nửa nhịp, khẽ đáp một tiếng, ánh mắt thoáng nét trầm tư. 

Cuối cùng, cô vẫn không hỏi gì thêm. 

Ra khỏi nhà là đường phố, đúng lúc tan học nên có rất nhiều học sinh mặc đồng phục đi bộ trên đường, tụm năm tụm ba đùa giỡn với nhau. 

Ánh nắng hoàng hôn rọi xuống vạch trắng trên đường, phản chiếu lên khuôn mặt những cô cậu học trò đang khoác tay nhau, nét cười rạng rỡ, tràn đầy sức sống. 

Nhan Linh bất chợt dừng lại, ánh mắt dõi theo những học sinh đó. 

Trong khoảnh khắc, cô như nhìn thấy chính mình của những năm tháng trước. 

Trần Trạc Thanh phát hiện cô dừng lại, cũng đứng yên tại chỗ, không nói gì. 

Anh lặng lẽ nhìn cô. 

Ánh hoàng hôn cam vàng ôm lấy bóng dáng cô gái. Nét mặt cô dịu dàng, ánh mắt dường như đang nhìn về một ký ức xa xôi, đôi môi khẽ nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp. 

Bất chợt, cô nở một nụ cười rạng rỡ, sáng bừng như ánh mặt trời.

Đẹp đến mức khiến người ta thất thần. 

Gần đó có một trạm xe buýt, một chiếc xe buýt chạy đến, Nhan Linh tinh mắt nhận ra trong đám người vừa xuống xe có hai học sinh mặc đồng phục của trường cấp ba Thâm Thành. Đồng phục xanh trắng, trông trẻ trung rạng rỡ. 

Cô bước đến gần, nhìn lên bảng trạm xe buýt, thấy dòng chữ “Lạc Nhật Thôn”, ánh mắt dừng lại trên sơ đồ tuyến đường của xe buýt số 20. 

Tầm nhìn của cô lần lượt lướt qua các điểm dừng và cuối cùng dừng lại ở dòng chữ “Trạm Tiểu học Thâm Thành”. Dường như cô vừa nhận ra điều gì đó. 

“Trần Trạc Thanh, em nói anh nghe, hồi trước em học cấp ba, nhà em ở ngay khu kí túc xá bên cạnh Tiểu học Thâm Thành.” 

“Thì ra nhà em chỉ cách nhà anh hai trạm thôi, cũng gần nhỉ.” 

Nói xong, cô lại cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng nhất thời không nghĩ ra. 

Người đàn ông bên cạnh vẫn im lặng, một lúc sau mới trả lời một tiếng: “Ừ.” 

Anh tất nhiên nhớ rõ. 

Hồi đó, ngày nào anh cũng cố ý dậy sớm nửa tiếng, chạy qua ba trạm để đến trước một trạm so với Nhan Linh. 

Đó là điểm xuất phát của xe buýt số 20. 

Điều mà Trạc Thanh mong chờ nhất mỗi ngày chính là được ngồi cùng chuyến xe buýt với cô. 

Cô thường đến trạm sớm, ngồi đợi dưới biển báo xe buýt. 

Đôi khi cô đeo tai nghe nghe bài nghe tiếng Anh, hoặc cầm một cuốn sổ nhỏ để ghi nhớ từ vựng. 

Khi lên xe, cô luôn chào hỏi tài xế và sau đó sẽ ngồi vào hàng ghế đầu bên trái, gần cửa sổ. 

Cô sợ nắng, nên việc đầu tiên sau khi ngồi xuống là kéo rèm cửa lại. 

Nhưng vào những ngày mưa, cô lại thích nhìn ra ngoài. 

Từ điểm xuất phát đến trường cấp ba Thâm Thành có tổng cộng sáu trạm. 

Một quãng đường kéo dài hai mươi phút. 

Khoảng cách giữa hàng ghế đầu và hàng ghế cuối trên xe buýt. 

Đó là lúc anh ở gần cô nhất. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK