Cuối cùng, Tư Kỳ vẫn thay một bộ quần áo thường để đến bệnh viện.
Chị Âu trực tiếp đi đăng ký khám cấp cứu, rất nhanh có bác sĩ trực ban đến thăm khám. Ban đầu được chẩn đoán là viêm ruột thừa cấp tính, nhưng cần làm thêm các xét nghiệm để xác nhận kết quả.
Chụp CT, xét nghiệm nước tiểu và xét nghiệm máu, tất cả quá trình kiểm tra đều có Thịnh Đông Đình đi cùng. Dù đi đến đâu, anh cũng bế Tư Kỳ theo.
Tư Kỳ luôn đeo khẩu trang trên mặt, co ro trong lòng ngực của người đàn ông như một chú chim cút, sợ bị người khác nhận ra.
Tuy nhiên, vẫn có người nhận ra Thịnh Đông Đình. Với dáng người cao ráo và vẻ ngoài điển trai, anh vô cùng nổi bật giữa đám đông.
Có cô gái đã lấy điện thoại ra để chụp trộm, còn muốn xem thử người phụ nữ trong lòng anh là ai.
Nhưng không thành công, bởi Tư Kỳ đã được đưa vào phòng bệnh riêng trước đó.
Chị Âu vừa đi làm thủ tục nhập viện xong, cầm phiếu thanh toán quay về. Chị đã sắp xếp xong mọi việc với phía bệnh viện.
Tư Kỳ được chẩn đoán là viêm ruột thừa cấp tính. Trước tiên phải ở lại để theo dõi, tiêm giảm đau và truyền dịch, ngày mai sẽ sắp xếp phẫu thuật.
Lúc này Tư Kỳ đang nằm trên giường bệnh, mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, trên tay cầm điện thoại, không biết đang xem gì.
Nhan Linh rót một ly nước ấm cho cô, vô tình liếc qua màn hình điện thoại, thấy giao diện đang là trang tìm kiếm.
— “Phẫu thuật viêm ruột thừa có chết không?”
Nhan Linh ngồi xuống bên giường, giật lấy điện thoại của cô, không cho xem nữa, rồi an ủi: “Cậu đừng lo lắng quá, chỉ là một ca phẫu thuật nội soi nhỏ thôi.”
Tư Kỳ mím môi, trông như sắp khóc: “Nhưng mà mình vẫn sợ.”
Từ nhỏ cô đã không thích bệnh viện, không thích mùi thuốc sát trùng và môi trường lạnh lẽo xung quanh, tất cả đều khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Nhan Linh biết cô không phải đang làm quá mà thực sự sợ hãi, liền xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, ngày mai mình và chị Âu đều sẽ ở đây với cậu, đừng sợ.”
Nghe vậy, Tư Kỳ không nhịn được mà ôm lấy Nhan Linh, đầu dụi vào hõm vai cô: “Ừm, Linh Linh, cậu thật tốt.”
Thịnh Đông Đình đứng một bên nói thêm: “Tôi cũng vậy.”
Thấy Tư Kỳ không đáp, Thịnh Đông Đình nhìn cô với ánh mắt trêu chọc: “Sao không nói tôi thật tốt?”
Tư Kỳ ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi lại cúi đầu, miệng lầm bầm: “Ai cần anh đến chứ.”
“Nếu em không cần…”
Thịnh Đông Đình kéo dài giọng, rồi đổi lời: “Tôi vẫn sẽ đến.”
Anh biết tính cô gái này hay nói một đằng nghĩ một nẻo, nhưng không thèm so đo, quyết tâm “mặt dày” đến cùng.
Tư Kỳ cúi đầu sâu hơn nữa.
Không ai nhìn thấy, trên gương mặt cô dần có sự thay đổi, cảm xúc cũng ổn định hơn một chút.
Không biết vì sao, khi nghe nói người đàn ông này cũng sẽ ở đó, nỗi sợ trong lòng cô dường như giảm đi đôi chút.
—
Bên công ty.
Thịnh Tây Vũ vào văn phòng kéo Tôn Khải bị đánh cho mặt mũi bầm dập ra ngoài, rất “tốt bụng” nói: “Đi thôi, chúng tôi sẽ đưa anh đến đồn cảnh sát báo án.”
Tôn Khải vẫn đang chảy máu mũi, chưa kịp lau, run rẩy nói: “Không, không cần đâu.”
Trước đó, có người từng nói với anh ta rằng Trần Trạc Thanh giống như một con chó điên, kiểu người có thể dồn người khác vào đường chết.
Nếu đến đồn cảnh sát, chưa biết chừng lại nhảy vào một cái bẫy khác.
Thịnh Tây Vũ cười, giọng nói đầy ẩn ý: “Sao lại không được? Chúng tôi rất công bằng, chuyện gì đáng xử lý thì nhất định phải xử lý.”
Trần Trạc Thanh không muốn nói thêm câu nào: “Đừng phí lời với hắn.”
Nghe vậy, Thịnh Tây Vũ hiểu ý, liền lôi kéo Tôn Khải đi.
Trước khi vào thang máy, Trần Trạc Thanh quay đầu nhìn đám người phía sau, mỗi người mang một biểu cảm khác nhau, đều cúi đầu không dám đối diện.
“Chuyện này chưa kết thúc đâu. Tôi sẽ điều tra rõ ràng ngọn ngành.”
“Ai chủ động nhận lỗi, sẽ được xử lý nhẹ.”
Sau khi anh rời đi, mọi người trong phòng thị trường đều thở phào nhẹ nhõm.
Có người bắt đầu hối hận: “Xong rồi, tôi cảm thấy từ giờ chúng ta sẽ không có ngày yên ổn nữa.”
Lời đồn xuất phát từ phòng thị trường và cũng lan rộng từ đây.
Ban đầu chỉ là những cuộc bàn tán riêng tư, không ngờ lại làm to chuyện như vậy.
Hơn nữa, nghe ý của Trần Trạc Thanh là anh muốn truy cứu đến cùng.
“Đoạn video đó ban đầu là ai đăng lên vậy? Mau nhận đi còn kịp.”
“Hay là tôi viết thư xin lỗi Nhan Linh đi, nói mấy lời không hay, hy vọng được xử lý nhẹ.”
“Từ đầu đến cuối tôi không tham gia, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Có người lúc hóng hớt thì hăng hái, nhưng khi gặp chuyện thì lập tức rũ bỏ trách nhiệm.
“Vậy nữ nhân viên trong video đó rốt cuộc là ai? Không thể nào ngay cả chính mình cũng không nhận ra chứ.”
“Ai dây dưa với Tôn Khải không nói, lại còn muốn mượn tay chúng ta để vu oan cho người khác, thật quá bẩn thỉu.”
“Đúng vậy, chúng ta bị kẻ có ý đồ lợi dụng rồi.”
…
Sau giờ làm, Quan Thanh như thường lệ lên xe của Phương Tử Hân để về nhà. Suốt dọc đường, cô ta sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng nói liên hồi.
“Làm sao đây, Tử Hân? Đến lúc Tổng giám đốc Trần điều tra, chắc chắn sẽ tìm ra người phụ nữ trong video là ai.”
“Mình cũng không biết ai đã quay video đó, lại còn bị phát tán ra ngoài nữa.”
Gần đây, phòng thị trường đang tuyển chọn tổ trưởng của tổ ba. Quan Thanh và một nam đồng nghiệp khác đều là ứng cử viên.
Hai lần trước cô ta đều bị loại, vì vậy lần này cô ta muốn tìm Tôn Khải để nhờ vả, tranh thủ tạo lợi thế cho mình.
Nhưng người đàn ông đó vừa gặp cô ta đã sấn tới, nắm lấy tay cô ta buông lời khiếm nhã.
Quan Thanh trong lòng cảm thấy kinh tởm, nhưng vì vị trí tổ trưởng, cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
Sau khi video bị lộ, cô ta rất sợ mọi người phát hiện người phụ nữ trong đó là mình, nên cũng như lúc này, hoảng hốt hỏi Phương Tử Hân xem phải làm thế nào.
Không biết từ khi nào, có người nói rằng người trong video trông giống Nhan Linh. Phương Tử Hân bèn khuyên cô ta nhân cơ hội này, đẩy mọi chuyện lên đầu Nhan Linh.
Còn chiếc nhẫn trên tay cô ta, đó là quà sinh nhật mà Phương Tử Hân đã tặng cô ta không lâu trước đây, nói rằng đó là nhẫn đôi của bạn thân, cả hai đều có.
Sau khi mọi chuyện xảy ra, Phương Tử Hân bảo cô ta tháo nhẫn xuống, bản thân cũng tạm thời không đeo, để tránh rắc rối.
Về phía Tôn Khải, cũng chính Quan Thanh đã bảo hắn thừa nhận có quan hệ với Nhan Linh.
Cô ta nói rằng Nhan Linh chỉ là một nhân viên mới, chồng cô lại chưa từng lộ mặt, chắc chắn là kiểu đàn ông vừa già vừa xấu. Nếu làm lớn chuyện thì sẽ không hay ho gì, đến lúc đó chỉ cần ép cô từ chức là xong.
Trong trường hợp xấu nhất, gia đình của Phương Tử Hân sẽ đứng ra xử lý hậu quả.
Tôn Khải tin vào điều đó. Thêm vào đó là chút tự tôn của đàn ông, hắn nghĩ rằng Nhan Linh xinh đẹp như vậy, trong công ty có bao nhiêu người đàn ông theo đuổi mà không được, nếu để mọi người biết rằng hắn đã “chinh phục” được cô, chẳng phải rất nở mày nở mặt sao?
Nhưng họ tính toán trăm đường cũng không ngờ chuyện này lại dính dáng đến Trần Trạc Thanh.
Hóa ra, chồng của Nhan Linh chính là Trần Trạc Thanh.
Phương Tử Hân nghĩ đến điều này, bất giác đập mạnh vào còi xe, làm Quan Thanh bên cạnh sợ đến nhảy dựng.
“Đến nơi rồi, xuống xe đi.” Giọng nói ẩn chứa chút mất kiên nhẫn.
Nhưng Quan Thanh đang hoảng loạn thì hoàn toàn không nhận ra: “Nhưng mọi chuyện vẫn chưa giải quyết xong, mình phải làm sao đây?”
Phương Tử Hân: “Mình sẽ tìm gia đình nhờ giúp đỡ.”
Cô ta nắm lấy tay Quan Thanh, an ủi: “Mấy ngày này cậu hãy xin nghỉ phép đi, đừng đến công ty, tránh né một thời gian.”
Quan Thanh vội vàng gật đầu: “Được.”
—
Ba ngày sau, Quan Thanh nhận được hợp đồng chấm dứt lao động từ phòng nhân sự của tập đoàn Thịnh Thị, với lý do Hành vi không đúng mực, gây ảnh hưởng xấu, vi phạm nghiêm trọng quy định của công ty.
Nhận được tin, Quan Thanh lập tức gọi điện cầu cứu Phương Tử Hân.
Giọng Phương Tử Hân nghe có vẻ mệt mỏi, đầy áy náy: “Xin lỗi nhé, Thanh Thanh, lần này mình thật sự không giúp được cậu đâu. Bên phía Trần Trạc Thanh, ngay cả ba mẹ mình cũng không dám đụng đến.”
Quan Thanh lập tức trở thành quân cờ bị vứt bỏ.
Hôm sau, cô ta đến công ty thu dọn đồ đạc. Đồng nghiệp xung quanh biết kết quả điều tra, ai nấy đều chỉ trỏ bàn tán.
Người ta nói kẻ lớn tiếng chỉ trích nhất ban đầu lại chính là kẻ gây ra mọi chuyện. Quả thật đúng là “vừa ăn cắp vừa la làng.”
Cảnh tượng thấy tường đổ thì ai cũng xô chẳng khác gì như thế.
Cô vốn định nói lời tạm biệt với Phương Tử Hân, nhưng nghe nói cô ta đã xin nghỉ bệnh.
Cuối cùng, Quan Thanh đến phòng nhân sự trả lại thẻ nhân viên. Tình cờ, cô gặp Nhan Linh vừa đến để gửi bưu kiện ở quầy lễ tân tầng một. Cả hai phải cùng đi chung thang máy.
Trong giờ làm việc, thang máy ít người, chỉ có hai người họ trong đó.
Quan Thanh nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương thang máy. Một vẻ mặt thất thần, tuyệt vọng. Trong khi đó, Nhan Linh bên cạnh với mái tóc đen buông nhẹ trên vai, để lộ vầng trán cao, trông đầy sức sống.
Quan Thanh: “Bây giờ chắc cô hả hê lắm nhỉ?”
Nhan Linh thấy buồn cười: “Tôi hả hê gì chứ?”
“Kết quả này không phải do tôi gây ra. Tôi là nạn nhân.”
“Còn cô, tự nhìn lại mình đi. Cô đã rơi vào cảnh bị mọi người chửi mắng, phải rời khỏi công ty.”
Nhan Linh nhìn vào gương, ánh mắt chuyển sang Quan Thanh, lời nói đầy ẩn ý: “Còn có kẻ, lại hoàn toàn vô sự.”
Một câu nói, như tiếng sét đánh ngang tai.
Quan Thanh bỗng nhớ lại những chuyện đã qua.
Lời khuyên đi lấy lòng Tôn Khải là của Phương Tử Hân. Cô ta chưa từng nói với ai khác về chuyện này.
Chiếc nhẫn trên tay là do Phương Tử Hân tặng.
Việc đổ tội cho Nhan Linh cũng là Phương Tử Hân bày mưu.
Vậy thì, người quay lén, kẻ đứng sau thao túng, và kẻ giờ đây bình yên vô sự.
Là Phương Tử Hân.
Người chị em tốt của cô ta đã biến cô ta thành con tốt thí.
Nhan Linh nhìn ánh mắt dần dần ngập tràn căm hận của Quan Thanh, biết rằng cô ta chắc hẳn đã hiểu ra.
Trước đó, sau khi nhận được kết quả điều tra do Trần Trạc Thanh cung cấp, Nhan Linh đã cố nhớ lại xem “Quan Thanh” là ai.
Ấn tượng của cô về cô gái này rất mờ nhạt. Cô thật sự không hiểu vì sao lại bị hãm hại như vậy.
Về sau, cô tình cờ hỏi Viên Viên: “Quan Thanh trong công ty chơi thân với ai?”
Viên Viên kể ra vài cái tên.
“Nhưng đó là trước kia, nghe nói cô ta xấu tính, quá tham vọng. Những người kia giờ không chơi với cô ta nữa, chỉ có Phương Tử Hân là vẫn đối xử tốt với cô ta thôi.”
Không cần đoán nữa, đáp án đã quá rõ ràng.
—
“Cùng một chiêu trò dùng đến hai lần, cô ta không thấy quá vụng về sao? Giờ còn giở lại trò cũ.”
Trong phòng bệnh ở bệnh viện, Tư Kỳ vừa ăn cháo Nhan Linh mang đến vừa tức giận nói.
Dạo gần đây, cô đã phẫu thuật xong và phục hồi rất tốt, ngày mai sẽ được xuất viện.
Tuần này, Nhan Linh đều ghé qua bệnh viện thăm cô sau giờ làm.
“Chiêu trò gì lần hai?” Nhan Linh hỏi.
Tư Kỳ: “Lần đầu là chuyện cậu và anh Ninh Thần yêu sớm ấy.”
Nhan Linh tròn mắt ngạc nhiên: “Mình từng yêu sớm với anh Ninh Thần hồi nào?”
“Anh Ninh Thần không kể với cậu sao?” Tư Kỳ nhìn vẻ mặt hoàn toàn không biết gì của cô, nói tiếp: “Mình nghe nói hồi đó hiệu trưởng còn gọi anh ấy lên nói chuyện nữa.”
Nhan Linh lắc đầu.
Tư Kỳ vẫn nhớ rõ chuyện đó, hồi tưởng lại: “Lúc học lớp 12, có một khoảng thời gian cậu, Ninh Thần và Phương Tử Hân cùng tham gia một cuộc thi. Sau khi trở về, Phương Tử Hân đã chạy đi mách với trưởng khối, nói rằng cậu và Ninh Thần yêu sớm, hành động thân mật, không chỉ ảnh hưởng đến việc học của cô ta mà còn làm hỏng nề nếp học đường.”
“Cô ta thật giỏi mách lẻo! Thi không lại cậu thì đổ lỗi cho cậu, cậu yêu đương thì ảnh hưởng gì đến việc học của cô ta chứ?”
Nhan Linh nhìn bộ dạng phẫn nộ của cô ấy, cảm thấy dường như có điều gì đó không đúng.
“Chẳng lẽ trọng điểm không phải là mình và anh Ninh Thần không có yêu đương gì sao?”
Tư Kỳ liếc cô với ánh mắt hoài nghi: “Thật sự không có à?”
Nhan Linh bật cười: “Mình có hay không chẳng lẽ cậu không rõ à?”
Thời cấp ba, hai người họ là bạn thân thiết nhất, không có bí mật nào giấu nhau, thậm chí còn thoải mái chia sẻ những rung động nhỏ của tuổi trẻ.
Ví dụ như Tư Kỳ thích cậu nam sinh nào, cô ấy nhất định sẽ kể cho Nhan Linh nghe.
Ngược lại, nếu Nhan Linh có tình cảm với ai, Tư Kỳ cũng sẽ là người đầu tiên biết.
Khi đó, mọi người trong trường đều đồn rằng Nhan Linh và Ninh Thần đang hẹn hò.
Tư Kỳ ban đầu còn tưởng Nhan Linh giấu mình, nên ấm ức hỏi cô mình có phải bạn thân nhất của cô nữa không.
Nhan Linh chỉ trả lời hai chữ.
“Không có.”
Ba năm cấp ba của cô hoàn toàn không để tâm đến bất kỳ chuyện gì ngoài học hành.
Những lá thư tình đặt trên bàn học của cô ngày nào cũng đủ màu sắc, người gửi mỗi ngày lại là một người khác.
Có người còn tìm đủ cách để làm cô vui, mong gây được ấn tượng tốt.
Nhưng tất cả đều bị cô từ chối.
Tư Kỳ rất khâm phục sự kiên định của cô, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài.
Cô thậm chí từng dò hỏi suy nghĩ của Nhan Linh, hỏi rằng trong số những chàng trai tỏ tình với cô, chẳng lẽ không có ai cô thích sao.
Nhan Linh đáp: “Họ có thể giúp mình đỗ đại học không?”
Tư Kỳ: “…”
Nhưng Tư Kỳ cũng nghĩ, bên cạnh Nhan Linh đã có một người xuất sắc như Ninh Thần, chắc hẳn những người khác cũng không đáng để cô để ý.
Nếu không phải Nhan Linh kiên quyết nói rằng mối quan hệ giữa cô và Ninh Thần chỉ là bạn bè, thân thiết hơn một chút thì như anh trai và em gái, Tư Kỳ chắc chắn đã nghĩ rằng hai người họ rồi sẽ thành đôi.
Hồi đó cũng có không ít bạn học cảm thấy Nhan Linh và Ninh Thần rất xứng đôi.
Một người là học sinh giỏi lạnh lùng, một người là nam thần dịu dàng, lại là thanh mai trúc mã, nếu không ở bên nhau thì đúng là đáng tiếc.
Nhưng Tư Kỳ thì không nghĩ vậy. Cô “chèo thuyền” Nhan Linh và Trần Trạc Thanh.
Trong trường cũng có một số người giống cô, ngầm “đẩy thuyền” hai người này.
Hồi đó, Nhan Linh và Trần Trạc Thanh mỗi người đều đứng đầu khối xã hội và tự nhiên, nhưng hai người không quen biết nhau.
Tên của cả hai thường xuyên xuất hiện trên bảng danh dự của trường. Đôi khi họ cùng lên sân khấu nhận giải, chỉ gật đầu chào nhau, không có nhiều giao tiếp.
Dù chỉ như vậy, Tư Kỳ vẫn cảm thấy hai người họ đứng chung đã rất hợp nhau.
Cảm giác “đẩy thuyền” là thứ rất khó nói, không cần cố gắng tạo dựng, chỉ cần đứng gần nhau là đã có một loại từ trường.
Nhắc đến Ninh Thần, Tư Kỳ nhớ lần trước nghe nói anh ấy đi du học nước ngoài sau kỳ thi đại học, cũng đã rất lâu không gặp lại.
Tư Kỳ: “Linh Linh, mấy năm cậu ở nước ngoài, có còn liên lạc với Ninh Thần không?”
Trong lúc trò chuyện, hai người không chú ý đến cửa phòng bệnh đang bị đẩy từ bên ngoài vào.
Trần Trạc Thanh đi theo sau y tá, nghe thấy câu hỏi của Tư Kỳ liền đứng sững tại chỗ.
Bàn tay buông thõng bên người dần siết chặt, các khớp tay trắng bệch.
Vài giây sau, anh nghe thấy giọng nói của Nhan Linh:
“Có.”