Ở thế giới tu hành, rút hồn là một việc cực kỳ nguy hiểm, tu sĩ Ma đạo quá nhiều, phàm nhân không đủ dùng, tu sĩ nhiều nhưng thịt ít.
Huống chi, một khi mở đàn bày trận, âm khí ngút trời, rất dễ thu hút các tu sĩ chính đạo, đến lúc đó không những không rút được âm hồn, mà còn bay luôn cái mạng nhỏ của mình.
Đối với Từ Lạc mà nói, vấn đề này không tồn tại, trong thế giới tận thế, khắp nơi đều là âm hồn, căn bản không cần rút, thậm chí cũng chả cần đi bắt, những âm hồn kia tự tìm đến rút nguyên khí của ngươi.
Bình cảnh không còn là bình cảnh.
Một đường quét ngang trực tiếp luyện hóa âm hồn.
Mười âm hôn không đủ, thì hai mươi, hai mươi âm hồn không đủ vậy thì năm mươi, năm mươi âm hồn không đủ thì một trăm.
Tài nguyên vô tận, thật kiêu ngạo, thật khoái chí!
“Hử?”
Phát hiện có gì đó khác thường, hắn nhìn xung quanh, hai lá cờ giống như hắc hỏa, trong đó một ngọn hắc hỏa đã tắt, bắt đầu bốc khói đen, Từ Lạc cười nói:
“Lại thêm một hắc kỳ nữa.”
Hắn đưa tay ra, trên đầu ngón tay lóe ra ánh sáng giống như quỷ hỏa, sau đó đánh một đạo pháp quyết vào hồn đỉnh, trong nháy mắt, phá vỡ sợi dưỡng chất.
“ Âm Sát Hồn Khôi Kỳ đã hoàn thành chín lá, còn lại một lá cuối cùng.”
Từ Lạc đứng lên, liên tục bấm pháp quyết, dứt khoát để tinh hoa của âm hồn bên trong Hồn Đỉnh toàn lực nuôi dưỡng trận kỳ cuối cùng.
Tế luyện Âm Sát Hồn Khôi Kỳ, nói khó cũng không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản.
Chỉ cần luyện âm hồn thành âm thai, dung nhập vào trong trận kỳ, sau đó dùng lượng lớn âm hồn nuôi đến khi thành âm quỷ là được.
Ở giới tu hành, để nuôi được một trận kỳ âm quỷ ít nhất cần tầm một trăm âm hồn, tế luyện mười trận kỳ âm quỷ cần hơn một ngàn âm hồn, còn ở đây chỉ cần dùng âm khôi tế luyện ra mà thôi, nếu như muốn cho âm quỷ cường đại lên, cần vô số âm hồn để nuôi dưỡng.
Sở dĩ sĩ đi theo con đường Ma đạo càng ngày càng ít là do âm hồn quá khó lấy.
Hiện tại Từ Lạc đã nuôi chín lá trận kỳ ra âm quỷ, mỗi trận kỳ chỉ dùng chín âm hồn.
Lý do rất đơn giản.
Âm hồn của phàm nhân thế tục, phẩm chất bình thường.
Âm hồn của thế giới tận thế, không biết có phải vì quanh năm được vầng Minh Nhật nuôi dưỡng hay không, hầu như mỗi một âm hồn đều tràn đầy âm khí, khí tức mạnh mẽ, vừa hung tàn lại sung mãn, dã tính mười phần, có thể nói là tài nguyên cực phẩm, chỉ cần một âm hồn, tinh hoa được chắt lọc ra còn phong phú hơn mười âm hồn bình thường.
“Được rồi!”
Được hồn đỉnh toàn lực nuôi dưỡng, một lá trận kỳ cuối cùng cũng thành công nuôi ra âm quỷ.
Giờ khắc này, trên nóc biệt thự, mười lá bạch cốt trận kỳ đều bốc khói đen âm trầm.
Từ Lạc thu hồn đỉnh, xoa xoa đôi bàn tay, kích động:
“Bây giờ là thời khắc chứng kiến kỳ tích, để xem thực lực âm quỷ sau khi được tế luyện thế nào.”
Hít sâu một hơi, một đạo pháp quyết dứt khoát được đánh ra, quát:
“Lên!”
Xoạt!
Mười lá bạch cốt hắc kỳ trong lập tức dấy lên âm hỏa u ám, trận kỳ càng lúc càng cao, từ một thước vọt nhanh đến ba thước.
Lúc này âm hỏa u ám thiêu đốt, khói đen bốc lên cuồn cuộn.
Mỗi một lá bạch cốt hắc kỳ đều giống như một lốc xoáy âm trầm u ám, lúc xoay tròn, khói đen của âm quỷ tựa như một con ác long giương nanh múa vuốt, phát ra tiếng rít gào khiến da đầu tê dại.
“Động tĩnh… lớn như vậy sao?”
Nhìn mười lốc xoáy xoay tròn gào thét xung quanh, Từ Lạc không khỏi kinh ngạc, hắn cẩn thận cảm nhận được mười lực lượng âm quỷ, trong lòng càng thêm dậy sóng, mừng rỡ.
Hắn vốn cho rằng âm quỷ được tế luyện ra hẳn rất yếu, nhưng không ngờ rằng, sau khi cảm nhận đc uy lực, hắn kinh ngạc phát hiện lực lượng của mỗi một âm quỷ đều có thể sánh ngang với tu sĩ Dưỡng Khí cảnh.
“Chẳng lẽ bởi vì chất lượng âm hồn của thế giới tận thế tốt hơn? Cho nên âm quỷ được tế luyện ra cũng cường đại hơn?”