Bịch một tiếng.
Lão Lý Đầu bạo thể mà chết.
Không phải bị Trần Hồng Phi giết chết, mà hắn tự bạo, có lẽ, hắn biết một khi rơi vào trong tay Trần Hồng Phi, sống cũng không bằng chết.
"Chết hay lắm! Chết đáng lắm! Hừ! Lão già không biết sống chết, không biết lấy đâu ra Âm Sát Lôi Phù đã muốn đẩy công tử vào chỗ chết, thật sự khiến người ta cười chết, công tử có pháp y hộ thể, ngay cả Hoá Khí cảnh cũng không đả thương được.”
Hoàng Xảo Xảo vỗ tay, cười trên nỗi đau của người khác, liếc mắt nhìn bốn người Từ Lạc phía sau, khinh bỉ nói: "Mấy người các ngươi thấy không, đây chính là kết quả của việc khiêu chiến công tử.”
“Hừ! Tạp dịch chính là tạp dịch, phế vật chính là phế vật, ngoài việc ở bên ngoài rút hồn, nếu các ngươi dám phạm thượng, mưu toan khiêu chiến công tử, chỉ có một con đường chết!”
Nàng nhìn chằm chằm Từ Lạc, cười nói: "Nhất là ngươi, Từ Lạc, ngươi ở Kim Hà Tông là tạp dịch, ở Xích Luyện tông cũng là tạp dịch, đời này ngươi vĩnh viễn đều là tạp dịch, đây chính là số phận của ngươi! Kể từ khi ngươi không nghe ta, đời này ngươi đừng mơ có ngày ngóc đầu lên được.”
Trên đài cao.
Lão chấp sự nói to: "Vị tiếp theo, tạp dịch Từ Lạc khiêu chiến đệ tử tam đẳng ngoại môn Trần Hồng Phi!”
Cái gì!
Thanh âm truyền đến, Hoàng Xảo Xảo còn tưởng mình nghe lầm, hoặc là có ai trùng tên, cho đến khi Từ Lạc đứng ra, nàng mới ý thức được người thứ hai khiêu chiến với công tử không ai khác lại chính là Từ Lạc.
"Từ Lạc, ngươi... ngươi! Ngươi làm thế nào ... làm sao dám..."
Có lẽ cảnh tượng này quá khó tin, Hoàng Xảo Xảo kinh ngạc sửng sốt.
Vèo…
Từ Lạc như mũi tên bắt ra ngoài từ trong đám người.
Trần Hồng Phi vốn định giận dữ quát, nhưng còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cái cổ ớn lạnh, cúi đầu nhìn xuống, không biết từ khi nào hắn đã bị một bàn tay bóp cổ, ngay sau đó, bùm một tiếng, đỉnh đầu tê dại, cảm thấy hốt hoảng.
Chỉ thấy tay trái Từ Lạc bóp cổ hắn, giơ tay phải lên, năm ngón tay mở ra, lòng bàn tay bộc phát ra pháp lực mãnh liệt vô tận, chưởng vào đỉnh đầu Trần Hồng.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Một mạch liên tục giáng năm chưởng.
Trần Hồng Phi còn chưa kịp hừ tiếng nào, đầu đã nổ tung tại chỗ, chỉ còn lại một thi thể không đầu đứng trên đài.
"Chết rồi... Công tử... Chết rồi?”
Trong đám đông.
Hoàng Xảo Xảo cố ý ăn mặc lộng lẫy, khuôn mặt khá xinh đẹp bỗng trở nên tái mét, nhìn thi thể không đầu trên đài cao, cả người như bị sét đánh, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể lung lay sắp đổ, ngay cả đứng cũng không vững, lập tức ngồi gục xuống đất.
"Làm sao có thể... Từ Lạc... Làm sao có thể giết công tử..."
"Điều này không đúng... đây không phải là sự thật!”
Hoàng Xảo Xảo cảm thấy như cả bầu trời sụp đổ.
Nàng giao tất cả hi vọng của mình lên người Trần Hồng Phi, còn nghĩ đi theo Trần Hồng Phi, sau này sẽ trở nên xuất chúng.
Bây giờ.
Trần Hồng Phi cứ như vậy mà chết, chuyện này Hoàng Xảo Xảo làm sao có thể chấp nhận được?
Bên trong sân.
Mọi người đều kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Mặc dù tạp dịch khiêu chiến đệ tử ngoại môn, đa số hậu quả đều rất thảm, tuy rằng cũng có khiêu chiến thành công, nhưng rất ít, hơn nữa, trong mười người thì cũng có tới chín người là những lão tạp dịch mấy chục năm.
Tiểu tạp dịch nhập môn không bao lâu như Từ Lạc, chỉ năm chưởng đã đánh chết một để tử ngoại môn, quả thực vô cùng hiếm thấy.
Đừng nói bọn họ cảm thấy lạ, ngay cả vị Cừu lão chấp sự được mọi người tôn xưng là Âm Dương phán quan cũng phải cau mày, trừng mắt, nhìn chằm chằm, sửng sốt một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần.
Cừu lão chấp sự đã quên mình chủ trì bao nhiêu trận thăng cấp sinh tử, trận chiến vừa rồi có lẽ không phải máu tanh nhất, cũng không phải hung tàn nhất, càng không nói đến đặc sắc nhất mà hắn từng gặp, nhưng tuyệt đối là trận chiến sắc bén nhất hắn từng thấy qua.