Bây giờ.
Từ Lạc ba lần bảy lượt, một cước đạp Hầu Diễm thất khiếu chảy máu còn chưa nói, còn dùng hai cái tát làm cho cả khuôn mặt Lý Sinh huyết nhục mơ hồ.
Điều này khiến bọn họ làm sao có thể không khiếp sợ, làm sao dám tin tưởng.
Còn Từ Lạc thì sao.
Sau khi đánh xong, hắn tựa như không có việc gì, khoát tay áo, trực tiếp trở về, nói là trở về nghiên cứu thần lực một chút.
"Lý Sinh công tử! Hầu Diễm tiểu thư!”
Hoàng Đức Phát chạy tới, lay lay thân thể hai người, nhưng không ai đáp lại, hắn vươn tay run rẩy dò xét, hoàn toàn không còn hơi thở, lúc này mới phát hiện hai người đều đã chết.
"Xảy ra chuyện lớn rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi! Mấy người..."
Hoàng Đức sợ hãi cả người phát run, trừng mắt nhìn Ngu Yến Thanh cùng Lục Đại Nam, nghiến răng nghiến lợi quát: "Mấy người chờ chết đi! Còn có cả tên cao nhân gì kia nữa! Mấy người nên coi chừng hắn cho kỹ, tuyệt đối đừng để hắn chạy trốn, bằng không tất cả chúng ta đều không sống được!”
Dứt lời.
Hoàng Đức Phát điều khiển xe địa hình, dẫn theo hai người trực tiếp rời đi.
“Đội trưởng, đội trưởng!”
Lục Đại Nam tâm loạn như ma: "Họ Từ đánh bọn họ thành như vậy, lát nữa người của Vệ đội thần thánh nhất định sẽ giết tới đây. Chúng ta làm gì đây?”
Chúng ta phải làm gì đây?
Ngu Yến Thanh cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Cô chỉ nhờ Từ Lạc tới hỗ trợ diệt trừ âm linh mà thôi, căn bản không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.
"Đội trưởng, cô có chủ ý gì, nếu người của Vệ đội thần thánh đến, chúng ta phải làm sao bây giờ!"
"Đúng vậy, đội trưởng, cô nói gì đi!”
"Mọi người đừng sợ, dù sao người cũng không phải chúng ta đánh, là họ Từ kia."
“Hoàng Đức phát nói không sai, chúng ta trông coi họ Từ, tuyệt đối đừng để hắn chạy trốn, nếu không Vệ đội thần thánh sẽ đánh chết chúng ta!”
Mọi người nghị luận sôi nổi, không ít người cảm thấy phải trông chừng Từ Lạc.
“Mấy người có lương tâm hay không vậy, Từ đại ca tới đây là để giúp chúng ta diệt trừ âm linh!”
Vương Tiểu Lượng tức giận quát mắng mọi người: "Huống chi, ngày thường mấy người bị Vệ đội thần thánh ức hiếp còn chưa đủ sao? Tôi cảm thấy Từ đại ca đánh rất tốt, nếu là tôi, cũng đã giết bọn họ từ lâu rồi! Chị tôi bị bọn họ bắt đi, đến bây giờ còn không biết sống chết thế nào!”
Nhìn mọi người cãi nhau, Lục Đại Nam đầy phiền não, hét lớn: "Đều ầm ĩ cái gì! Có gì để ồn ào! Tôi cảm thấy Tiểu Lượng nói rất đúng, đám tôn tử Vệ đội thần thánh kia, hoàn toàn không coi chúng ta là người, lão tử đã muốn giết bọn họ từ lâu rồi, sợ cái quái gì! Cùng lắm thì liều mạng với bọn họ!”
Vào buổi tối.
Ba chiếc xe địa hình xông vào Hồ Lô trại, hoàn toàn không thèm dừng lại mà trực tiếp đụng nát cửa lớn.
Ước chừng chín người đi xuống khỏi xe, mỗi một người đều trang bị vũ khí đầy đủ, là thành viên của Vệ đội thần thách đội nơi trú ẩn.
Người cầm đầu là một thanh niên thân cao gần hai thước, Ngu Yến Thanh biết hắn, là một vị tiểu đội trưởng của Vệ đội thần thánh, Phương Đào.
"Người đâu!"
Phương Đào mặc một bộ quân phục rằn ri, sau lưng đeo một thanh kiếm gỗ đào khổng lồ, trong tay cầm một khẩu súng tiểu liên: "Người ở đâu?”
“Nhất định ở trong căn nhà chiêu đãi kia!”
Hoàng Đức Phát là người của Hồ Lô trại, biết doanh trại có một căn nhà chuyên để chiêu đãi khách quý.
Tuy nhiên, khi hắn mang chín thành viên của Vệ đội thần thánh xông vào, phát hiện bên trong không có một bóng người.
Lần này.
Không chỉ bọn họ trợn tròn mắt, Ngu Yến Thanh, Lục Đại Nam cũng trợn tròn mắt, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy Từ Lạc trở lại căn nhà này, sau đó không đi ra nữa, nhìn phòng ốc trống rỗng, nội tâm hai người chỉ có một ý niệm trong đầu.
Tên kia chạy trốn! Có lẽ là do đánh người của Vệ binh thần thánh, sợ bỏ chạy trước!
Ngay sau đó, đột nhiên, có một tiếng còi vang lên bên ngoài.
Rất gấp gáp! Cũng rất vang dội!