• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ma đạo, vẫn lưu truyền một câu nói: “Âm hồn bảy ngày, âm linh ba mươi sáu năm, âm quỷ bảy mươi hai năm.”

Ý của câu nói đó là, sau khi người chết, dùng một vài thủ đoạn đặc thù xử lý thi thể người, trong vòng bảy ngày, có thể sinh ra âm hồn.

Một âm hồn hoang dã ở nơi âm khí cần khoảng ba mươi sáu năm mới có thể tiến hóa thành âm linh, bảy mươi hai năm mới có thể tiến hóa thành âm quỷ.

Cũng chính bởi vì như thế, cho nên ở giới tu hành, dù là âm linh hoang dã hay âm quỷ hoang dã đều đã sớm tuyệt tích.

Đừng nói âm linh, âm quỷ, cho dù là âm hồn, cũng rất khó tìm được trong hoang dã, toàn bộ đều đã bị tu sĩ ma đạo săn bắt sạch sẽ, âm hồn căn bản không có điều kiện sinh tồn ở bên ngoài, chỉ cần dám xuất hiện, chưa đến một phút sẽ bị luyện hoá thành tinh hoa âm khí.

Cho đến bây giờ, âm linh của giới tu hành, nếu không phải chờ nó lớn lên thì cũng là cho ăn nuôi ra.

Cái trước tốn nhiều thời gian, cái sau tốn âm hồn.

Cho dù như thế, vẫn còn có rất nhiều tu sĩ ma đạo, thông qua phương thức cho ăn thai nghén ra âm linh.

Dù sao, âm linh không chỉ là tài liệu quan trọng để luyện chế đan dược, tế luyện pháp khí cường đại, đồng thời khi tu luyện một vài pháp môn đặc thù, thậm chí luyện chế âm binh, đều cần âm linh.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, bạch cốt trận kỳ mà Từ Lạc tế luyện ra cũng thuộc loại lấy âm linh nuôi dưỡng mà thành, cho dù thế giới tận thế khắp nơi đều là âm hồn, hơn nữa còn là cực phẩm âm hồn, nuôi dưỡng cũng tương đối chậm chạp.

Tất nhiên rồi.

Thoải mái chỉ đối với hắn mà thôi, đối với những tu sĩ ma đạo khác mà nói, toàn bộ giới tu hành không ai có thể trong thời gian ngắn như vậy tế luyện ra mười âm hồn có thực lực sánh ngang với Dưỡng Khí hậu kỳ giống hán.

Từ Lạc vẫn luôn biết, thế giới tận thế nhất định có âm linh, thậm chí còn có âm quỷ.

Chẳng qua, nửa năm qua, hắn vẫn chưa gặp được.

Không ngờ hôm nay vận khí lại tốt như vậy.

Gần như không chút suy nghĩ, hắn trực tiếp đồng ý, đi theo bọn họ tới doanh trại.

Lúc nói chuyện phiếm trên đường, hắn mới biết năm người đều đến từ một doanh trại tên là Hồ Lô Trại, người trẻ tuổi đeo kính cũng không lớn, chỉ mới mười chín tuổi, tên là Vương Tiểu Lượng.

Đoàn người vừa đi vừa tán gẫu, tầm hai canh giờ sau đã đi tới một cánh đồng xanh mướt.

Trong đất không phải trồng lương thực, mà là Khu Hồn Thảo, phóng mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là nó.

Sau khi đốt loại Khu Hồn Thảo này, âm hồn không dám tới gần.

Nhưng cũng chỉ là không dám tới gần mà thôi.

Âm hồn vô hình, giống như một trận gió đen, Khu Hồn Thảo căn bản hoàn toàn không thể đả thương được âm hồn, cũng chỉ có tác dụng xua đuổi mà thôi.

“Từ đại ca, sắp tới rồi, doanh trại chúng ta ở ngay phía trước!”

Vóc người Vương Tiểu Lượng không cao, người cũng tương đối gầy, có lẽ là tìm được cứu tinh, dọc đường đi hắn cực kỳ hưng phấn.

Từ Lạc thuận thế nhìn xung quanh, ở xa xa nhìn thấy hai tòa tháp canh, phía sau còn có một mảnh nhà dân, nhưng khiến hắn thắc mắc là, trong ruộng đồng chung quanh cứ cách một khoảng lại có một chiến hào rất dài, hỏi:

"Các ngươi đào những chiến hào này là dùng để đối phó âm hồn?”

"Bình thường sẽ không cần, chỉ khi nào xuất hiện hồn triều quy mô lớn ập đến, chúng ta mới có thể đặt Khu Hồn Thảo vào trong chiến hào đốt.”

Khi nghe thấy hai chữ hồn triều, hai mắt Từ Lạc không nhịn được loé ra ánh sáng lấp lánh:

"Hồn triều xuất hiện thường xuyên không?”

"Cái này..."

Vương Tiểu Lượng gãi gãi đầu, suy nghĩ một hồi, nói: "Không dễ nói lắm, có đôi khi một năm không gặp một lần, có đôi khi một năm có thể gặp được rất nhiều lần.”

Đi ngang qua mấy chiến hào, bên trong đều là Khu Hồn Thảo bị đốt cháy, Từ Lạc lại hỏi: "Gần đây lại đụng phải hồn triều?”

"Cái này thì không có."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK