“Đến cùng thì cậu là ai?”
Ngu Yến Thanh đi qua, trầm giọng hỏi: "Đến doanh trại của chúng tôi có mục đích gì?”
"Âm linh."
"Nhưng nếu tôi nhớ chính xác, chính miệng cậu nói rằng cậu không phải là người Thần Miếu.”
"Vừa rồi anh bạn kia nói một câu, tôi rất đồng ý, có bản lĩnh cũng không có nghĩa là cao nhân Thần Miếu."
Từ Lạc vẫn mỉm cười, nhìn về phía thanh niên cơ bắp: "Chẳng qua, có một câu, tôi có thể nói cho mấy người biết, thế giới này không phải chỉ có cao nhân Thần Miếu mới có thể đối phó âm linh.”
"Tôi biết cậu có thể đối phó âm hồn, nhưng âm linh cường đại gấp trăm lần so với âm hồn, cậu chắc chắn mình có thể đối phó với âm linh sao?”
"Nếu không chắc chắn, tôi từ xa chạy đến chỗ mấy người làm gì, nhàn rỗi đến đau trứng, không có việc gì muốn tự tìm đường chết sao?"
Bên cạnh, thanh niên cơ bắp gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói với Ngu Yến Thanh: "Đội trưởng, tôi cảm thấy cậu ta nói rất có lý, có thể... lần này chúng ta thật sự gặp được cứu tinh rồi.”
Ngu Yến Thanh không để ý tới hắn, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Từ Lạc: “Cậu muốn cái gì?”
Một câu hỏi khiến Từ Lạc trong lúc nhất thời chưa phản ứng:
"Ý cô là sao?”
"Chúng tôi không có lương thực dư thừa cho cậu, cũng không thể cho cậu mang phụ nữ trong doanh trại đi, nếu cậu đồng ý, chúng tôi có thể phân một ít lương thực cho cậu!"
Nghe cô nói như vậy, lúc này Từ Lạc mới hiểu, hắn vốn định nói mình chỉ lao động bắt buộc, vì âm linh mà đến, thuận tiện giúp hai người một việc nhỏ.
Không cần lương thực gì, cũng không cần phụ nữ.
Nhưng mà thôi.
Lời nói vừa đến bên miệng, suy nghĩ một chút, vẫn không nói ra.
Nếu nói ra, sợ bọn họ cũng không tin, chẳng những không tin, có khi còn hoài nghi mục đích của mình không thuần khiết.
"Như vậy đi, chờ tôi giết chết Âm Linh, những chuyện nhỏ đó sau này rồi nói, như thế nào?"
Ngu Yến Thanh trầm tư một lát, cân nhắc nhiều lần, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.
Mặc dù cô không biết thân phận của Từ Lạc, cũng không biết mục đích của hắn, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể ngựa chết lưới rách, bởi vì với năng lực của doanh trại bọn họ, căn bản không đủ để đối phó với âm linh.
Cứ như vậy, Từ Lạc được mời vào doanh trại.
Doanh trại không lớn, người sống sót cũng không nhiều, chỉ có hơn tám mươi người, có già có trẻ, nam chiếm đa số.
Không biết có phải do thiếu lương thực hay không, cũng có lẽ là sau tận thế không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời nữa, hầu như mặt mày tất cả mọi người thoạt nhìn đều vàng vọt, gầy gò, ánh mắt bọn họ nhìn Từ Lạc, ai nấy đều vô cùng phức tạp, có hoài nghi, có thấp thỏm, có sợ hãi, nhưng lại không có hi vọng, không có chờ mong.
Nghe bọn họ nói, doanh trại trước kia có rất nhiều người sống sót, sau đó chết dần, chỉ còn lại có hơn hai trăm người, từ sau khi bị đầu âm linh kia theo dõi, lại chết hơn một trăm người, bây giờ chỉ còn lại có mấy chục người.
Từ Lạc tựa như một người ngoài cuộc, lạnh lùng nhìn, nội tâm không có bất kỳ gợn sóng nào.
Một lần.
Nửa năm trước, tại thế giới tận thế gặp được đợt người sống sót đầu tiên, hắn ít nhiều còn có chút đồng tình, thậm chí còn đưa một ít Ích Cốc Đan ở thế giới tu hành cho bọn họ.
Kết quả, đám người kia chẳng những không cảm kích, ngược lại âm thầm bắt tay với nhau, chuẩn bị giết chết hắn, cướp đi túi trữ vật.
Kể từ đó, hắn biết bản chất của những người còn sống sót trong thế giới tận thế này đã bị bóp méo từ lâu.
Từ Lạc vốn định giết chết âm linh, sau đó rời đi, nhưng không ngờ, đám người này cũng không biết lần sau âm linh tới là lúc nào, không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể tạm thời ở lại doanh trại.
Ngu Yến Thanh cố ý chuẩn bị cho hắn một ‘phòng tổng thống’, bên trong trang bị đầy đủ, hơn nữa còn định lấy ra một ít đồ ăn ngon chiêu đãi.
Từ Lạc không có hứng thú gì với những thứ này, trực tiếp cự tuyệt, lấy cớ phải đóng cửa, không có việc gì chớ quấy nhiễu.
Dù sao, buổi tối hắn vẫn phải đi hợp đạo, đây là chuyện quan trọng, không thể chậm trễ.