Từ Lạc vừa đi vừa nhìn khắp nơi, trong lòng thầm nghĩ, Huyền Thủy lão gia này ở đây không sợ bị bệnh phong thấp sao?
Có rất nhiều cây hòe cổ thụ trên đỉnh núi.
Mỗi cây hòe cổ thụ lớn lên vừa thô vừa cao vừa lớn, trên cây nở đầy Tam Âm Hoè Hoa.
Càng quỷ dị hơn chính là, bên cạnh mỗi một gốc cây hoè cổ thụ thỉnh thoảng thổi lên từng trận gió đen, những gió đen này tựa như có rễ, thổi không bay xa, mà chỉ vây quanh xoay tròn xung quanh cây hoè.
"Dùng thi thể trồng cây hoè, lại lấy cây hoè nuôi nhốt âm hồn, Huyền Thủy lão gia này không ngờ lại là một cao thủ trồng cây dưỡng âm hồn."
Từ Lạc suy nghĩ, chờ ngày sau mình lăn lộn thành Trưởng lão ngoại môn, có một ngọn núi làm địa bàn, lúc đó cũng học theo Huyền Thủy lão gia, nhưng mấy đồ chơi như âm hồn này không đáng nuôi, âm linh cũng không đáng, muốn nuôi đương nhiên phải nuôi âm quỷ, dọa không chết các ngươi, cũng phải cuốn chết đám lão ma đầu các ngươi.
Bước vào một động phủ.
Đó là một hành lang dài.
Hành lang âm u tối tăm, giống như là dùng một loại âm sát nguyên thạch xây thành, trên vách tường cũng đọng đầy những giọt nước.
Tiếp tục đi về phía trước, tới một đại điện rộng rãi sâu thẳm.
Một nam tử đang quỳ trên mặt đất.
Nam tử thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, đầu tóc rối bù xù, khuôn mặt trắng bệch, bộ dáng suy yếu, làm cho người ta có cảm giác như bị tiêu hao quá độ, làm tổn thương nguyên khí.
Ngay phía trước đại điện.
Một lão giả mặc áo bào tro đang ngồi trên bảo toạ*.
*Chỗ ngồi của Phật.
Ấn đường lão giả đen thui, có chòm râu dê, trên trán có một lỗ đen thoạt nhìn tựa như cái miệng, bên trong phảng phất còn có thứ gì đó đang nhúc nhích, khá đáng sợ.
"Lão gia, Từ Lạc đã đến."
Liễu Khinh Nhu thu hồi vẻ xinh đẹp quyến rũ vừa rồi, cả người cực kỳ nghiêm túc, sau khi báo cáo xong, nàng thành thành thật thật đứng ở bên cạnh.
“Vãn bối Từ Lạc bái kiến Huyền Thủy lão gia!”
Từ Lạc không dám chậm trễ, trước tiên khom lưng chắp tay hành lễ.
Ở đối diện.
Huyền Thủy lão gia một tay bưng lót chén, một tay nắm nắp chén, khẽ lắc đầu, thổi hương trà nóng hổi.
Trà gì không biết, chỉ biết bốc hơi máu và mùi máu tanh gay mũi tản ra.
Hắn híp lại đôi mắt xanh đánh giá Từ Lạc, một lát sau mới chậm rãi mở miệng:
"Ngươi chính là tên tiểu tử giết môn nhân của lão hủ?”
"Trước đó vãn bối không biết Trần Hồng Phi là môn nhân của lão gia, nếu biết, dù cho vãn bối một vạn lá gan, vãn bối cũng không dám ra tay."
Từ Lạc cúi đầu, cung cung kính kính, lấy một loại hối hận, sợ hãi, biết sai nói:
"Sai lầm lớn đã thành, vãn bối cũng không thể giải thích được gì, nguyện ý nghe theo lão gia xử trí.”
Tục ngữ nói, làm sai thì phải nhận lỗi, bị đánh thì phải đứng thẳng, tu vi thấp, thực lực yếu, khi đối mặt với cường giả, dù không đến mức phải hèn mọn, nhưng ít nhất phải có lòng kính sợ.
Hắn biết, trước mặt những ma đầu này, bất cứ lời hoa mỹ hào nhoáng nào cũng đều vô dụng, đối phương nếu muốn giết ngươi, dù ngươi có là cha ruột hắn cũng không được.
"Vãn bối không hy vọng xa vời có thể được lão gia tha thứ, chỉ cầu lão gia có thể cho vãn bối một con đường sống, vãn bối nguyện ý lấy công chuộc tội, làm trâu làm ngựa cho lão gia!”
Lúc trên đường, Từ Lạc vẫn luôn suy nghĩ, nếu Huyền Thủy lão gia thật sự muốn giết chết mình, tùy tiện phái mấy môn nhân, trực tiếp xông vào động phủ ra tay là được, căn bản không cần chờ lâu như vậy, còn nhiều lần ra lệnh cho Liễu Khinh Nhu mang mình tới.
Huyền Thủy lão gia đến tột cùng có ý gì.
Hắn không rõ ràng lắm, cho nên hắn chỉ có thể biểu đạt ý tứ của mình ra, chính ta là người giết Trần Hồng Phi, nhưng những chuyện Trần Hồng Phi làm được, ta cũng có thể làm, hơn nữa nhất định còn làm tốt hơn hắn, chỉ cần ngài cho ta một con đường sống, ta cũng có thể làm môn nhân của ngươi, cống hiến vì ngươi.