Phiêu Miểu Cung thuộc phe trung lập trong giới tu hành, vừa chính vừa tà, không phải tiên đạo, cũng không thể gọi là ma đạo.
Bởi vì nữ đệ tử Phiêu Miểu Cung, có người được gả cho tu sĩ tiên đạo, nhưng cũng có người gả cho tu sĩ ma đạo.
Đối với tu sĩ tiên đạo mà nói, đệ tử Phiêu Miểu Cung là đạo lữ tốt nhất, còn với tu sĩ ma đạo, đệ tử Phiêu Miểu Cung là lô đỉnh hoàn mỹ nhất.
Từ Lạc giết chết Trần Hồng Phi, chỉ là muốn đoạt được động phủ của hắn, nhưng không ngờ lại có niềm vui ngoài ý muốn. này.
Đi vào tầng hầm.
Một giọng nói vọng từ trong ra.
"Ai!"
“Ngươi không phải tiểu tặc tử họ Trần, ngươi là ai?”
Nghe giọng nói, không giống đệ tử Phiêu Miểu Cung, khá già.
Từ Lạc thông qua cửa sổ nhìn vào bên trong phòng, liền thấy một lão thái bà với khuôn mặt nhiều nếp nhăn.
Lập tức, hắn trừng mắt nhìn Hoàng Xảo Xảo, ánh mắt phẫn nộ như muốn nói: Ngươi nghĩ mắt lão tử là người mù à? Một lão thái bà cũng dám tự xưng là nữ đệ tử Phiêu Miểu Cung?
Hoàng Xảo Xảo hoảng sợ hiểu ánh mắt của hắn, chỉ vào một căn phòng bên cạnh.
Từ Lạc hoài nghi đi tới, mở cửa sổ ra, nhìn thấy một nữ tử mặc bạch y ôm đầu gối ngồi xổm trong góc, có lẽ phát hiện ra Từ Lạc, nữ tử ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.
"Ừm, không tệ. Người này cũng có chút nhan sắc.”
Từ Lạc gật đầu, khá hài lòng, nữ đệ tử Phiêu Miểu Cung, đây chính là lô đỉnh tuyệt vời nhất.
Rời khỏi tầng hầm, trở lại động phủ, hắn hỏi: "Có ai biết chuyện này không?"
"Chỉ có, chỉ có Trần Hồng Phi biết, phụ thân hắn chết ở bên ngoài, mẫu thân hắn sau khi trở về…không bao lâu cũng chết.”
"Chuyện này có liên quan đến Phiêu Miểu Cung bị diệt không?"
Phiêu Miểu Cung bị diệt, chấn động cả giới tu hành, Từ Lạc cũng có nghe nói.
Hắn không rõ vì sao bị diệt.
Chỉ nghe nói Cung chủ Phiêu Miểu Cung cùng lúc đắc tội với cả tiên ma lưỡng đạo, bị tiên ma lưỡng đạo bao vây tiêu diệt, Xích Luyện Tông cũng có không ít tu sĩ ma đạo tham gia, hình như còn cướp được rất nhiều nữ đệ tử Phiêu Miểu Cung.
Xem ra phụ mẫu của Trần Hồng Phi cũng tham gia chuyện này, hơn nữa, cũng cướp được một nữ đệ tử Phiêu Miểu Cung.
"Việc này, ngươi chắc chăn không ai biết chứ?"
“Chắc chắn, chắc chắn!”
Có lẽ nàng cảm thấy được điều gì đó, Hoàng Xảo Xảo hoảng hốt, không ngừng lùi lại:
"Không! Không! Không.,, a!”
Chát!
Từ Lạc giáng một bạt tai vào mặt Hoàng Xảo Xảo, nửa khuôn mặt như bị rút da tróc thịt, năm ngón tay rớm máu hiện rõ, qua vết thương rách nát còn có thể nhìn rõ xương mặt.
"Nửa năm trước, lúc mới tới Xích Luyện Tông, ta đã cho ngươi một âm hồn, lần thứ hai ngươi tìm ta, ta không cho ngươi, buổi tối hôm đó ta liền bị hai tạp dịch đuổi giết, là ngươi sai khiến đúng không?"
"Không! Ta, ta... ta không có.”
Hoàng Xảo Xảo ôm nửa gương mặt bê bết máu, ngã quỵ trên mặt đất, sợ hãi run rẩy, tận mắt chứng kiến Trần Hồng Phi bị Từ Lạc đánh chết trong nháy mắt, nàng thậm chí ngay cả can đảm ra tay phản kháng cũng không có.
"Không có? Hừ!”
Từ Lạc đứng lên, túm lấy cánh tay nàng, bất ngờ dùng sức, rắc rắc một tiếng, tiếng thét thấu tim của Hoàng Xảo Xảo truyền ra.
"Vào tháng thứ tư, ta bị Trần Hồng Phi quất mấy roi, cũng là ngươi ở sau lưng xúi giục đúng chứ?"
"Không! Không! Không, không! Không có a——"
Rắc!
Thanh âm xương cốt gãy đi kèm với tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Từ Lạc bóp cổ nàng, túm chặt: "Nếu hai ngày trước ta không giết chết Trần Hồng Phi, có phải hắn định giết chết ta không?”
Nói xong, năm ngón tay dùng sức, cổ Hoàng Xảo Xảo từ to hơn bàn tay, cứng rắn bị hắn bóp thành một thanh liễu.
Phụt!
Một cột máu phun ra, cái đầu lăn xuống.
Hoàng Xảo Xảo mất mạng.
Từ Lạc đào một cái hố trong khu rừng trước động phủ, trồng một gốc cây hòe.
......