• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở dĩ Vương Tiểu Lượng nhìn thấy người của Vệ đội thần thánh lại tức giận như vậy là bởi vì tỷ tỷ ruột của hắn đã bị bắt vào nơi trú ẩn, cho đến bây giờ vẫn không có tin tức gì, không rõ sống chết, hắn cũng không dám hỏi, hỏi một lần bị đánh một lần.

“Tất cả mọi người nghe đây, Dương đội trưởng của Vệ đội thần thánh đã đáp ứng giúp doanh trại chúng ta diệt trừ âm linh!”

Hoàng Đức Phát từ trên xe địa hình xuống, lớn tiếng nói: "Cố tình phái Lý Sinh công tử và Hầu Diễm tiểu thư, hai vị thành viên vệ đội đến sớm để điều tra tình huống! Mấy người còn sững sờ làm cái gì, còn không mau tới cung nghênh!”

“Lão Hoàng!”

Lục Đại Nam là người đầu tiên xông tới, giận dữ quát: "Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần, không được tìm Vệ đội thần thánh! Tại sao ông vẫn mang bọn họ đến đây!”

“Không tìm Vệ đội thần thánh ra tay, chẳng lẽ chúng ta chờ chết sao?”

“Ông hẳn cũng biết chúng ta căn bản không có lương thực dư thừa đưa cho bọn họ.”

“Cậu yên tâm, Dương đội trưởng hiểu được khó khăn của chúng ta, lần này chỉ kêu chúng ta giao ra một nửa lương thực mà thôi.”

Cái gì!

Một nửa?

Lục Đại Nam giận dữ, túm lấy cổ áo Hoàng Đức Phát, gào lên nói: "Lương thực của chúng ta chỉ miễn cưỡng đủ cho mọi người ăn hơn một tháng, bây giờ ông kêu giao ra một nửa, vậy chúng ta ăn cái gì? Ông muốn tất cả mọi người đều phải chết đói sao?”

"Lục Đại Nam, cậu buông tay cho tôi, hừ! Chết đói vài người, còn hơn tất cả mọi người đều bị âm linh giết chết!”

“Ông!”

Lục Đại Nam giơ nắm đấm lên, muốn đánh tới, lại bị Ngu Yến Thanh ngăn lại, cô lạnh nhạt nhìn chằm chằm Hoàng Đức Phát, lạnh lùng nói: "Người là do ông mang đến, ông tự mình mang về, lúc trước mọi người chúng ta đã thương lượng, sẽ không tìm Vệ đội thần thánh nữa!”

"Ha ha! Ngu Yến Thanh.”

Lý Sinh mặc âu phục màu trắng từ trên xe đi xuống, cười nhạt: "Trước kia cô cũng là thành viên của vệ đội, hẳn là biết quy củ của vệ đội, chỉ cần vệ đội chúng ta tới, mặc kệ ra tay hay không, lương thực nhất định phải giao ra!”

“Đúng vậy!”

Hầu Diễm ngằm ngửa trên ghế, đeo kính râm, vểnh chân, bôi móng tay, cười lạnh nói:

“Cô coi Vệ đội thần thánh chúng ta là cái gì, muốn chúng ta đến thì đến, muốn chúng ta đi là đi sao? Đùa à!”

Ngu Yến Thanh lạnh lùng nói: "Chúng tôi không cần Vệ đội thần thánh hỗ trợ!”

“Đúng vậy!”

Lục Đại Nam cũng đứng ra: "Chúng tôi đã tìm được cao nhân, hơn nữa bây giờ đang ở doanh trại của chúng tôi, hắn sẽ xuất thủ hỗ trợ diệt trừ Âm Linh, không cần mấy người!”

Vừa nghe lời này, hai vị thành viên vệ đội thần thánh Lý Sinh và Hầu đều ngây ngẩn cả người, khuôn mặt Hoàng Đức Phát tràn ngập vẻ hoài nghi: "Cao nhân gì? Là ai? Tại sao tôi không biết?”

Dứt lời, hắn nhìn xung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy một người xa lạ ở trong doanh trại, vội vàng đi qua, chất vấn: "Cậu chính là cao nhân kia?”

Từ Lạc nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.

"Cao nhân? Ha ha ha..."

Lý Sinh đi tới, đánh giá Từ Lạc từ trên xuống dưới, càng đánh giá, ý cười khóe miệng càng thêm khinh thường: "Trên người ngay cả một chút thần lực cũng không có, cũng dám tự xưng là cao nhân?”

"Thật sự, đầu năm nay ngay cả con chó con mèo ngoài đường cũng tự xưng là cao nhân.”

Hầu Diễm nằm ngửa trên xe cũng cười nhạo nói: "Ngu Yến Thanh à Ngu Yến Thanh, mệt cho cô trước kia còn ở trong Vệ đội thần thánh của chúng ta, đến cả việc cảm nhận trên người hắn có thần lực hay không cũng không nhìn ra, chả trách lúc trước vệ đội đuổi cô đi, đừng nói cô nhìn hắn mặc bộ trường bào liền cho rằng hắn là cao nhân Thần Miếu đấy? Thật sự cười chết người ta mà.”

"Cao nhân, đang nhìn cái gì vậy?"

Phát hiện trong tay Từ Lạc cầm một quyển sổ tay cũ nát, Lý Sinh trực tiếp đoạt lấy, vừa nhìn nụ cười càng tươi hơn: "Không ngờ là tâm pháp tu luyện thần hồn, ha ha ha! Không thể nào? Đây chính là người được gọi là cao nhân sao? Cầm một quyển ghi chép rách, tâm pháp tưởng tượng? Ha ha ha ha!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK