• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Lạc không có hứng thú gì với những thứ này, trực tiếp cự tuyệt, lấy cớ phải đóng cửa, không có việc gì chớ quấy nhiễu.

Dù sao, buổi tối hắn vẫn phải đi hợp đạo, đây là chuyện quan trọng, không thể chậm trễ.

......

Lão Hoè lĩnh, Thanh U động.

Mây mưa một phen, lại là một đêm không ngủ.

Từ Lạc nhớ đến âm linh ở thế giới tận thế, sáng sớm liền trực tiếp trở về.

Bên trong động phủ, chỉ để lại Sở Lăng Tuyệt cùng Lâm bà bà.

Hắn không tiếp tục nhốt hai người, mà bố trí trận pháp và cấm chế ở trên cửa đá động phủ, cho các nàng thoải mái tự do hoạt động ở bên trong.

"Tiên nhi, người này đối với ngươi..."

Trong động phủ.

Sở Lăng Tuyệt khoanh chân ngồi trên giường, dung nhan xinh đẹp vẫn không có chút cảm xúc gì, hơi lắc đầu, nói: "Không quan trọng.”

“Ai!”

Lâm bà bà than thở, chợt nhớ tới cái gì đó: "Tiên nhi, trong cơ thể hắn đã có…tiên thiên nguyên khí chưa?”

Thấy Sở Lăng Tuyệt gật đầu.

Lâm bà bà nhịn không được hít sâu một hơi, vội vàng gặng hỏi: "Vậy sẽ sinh ra Tạo Hoá Đạo Chủng gì?”

"Không biết."

"Người này là tu sĩ ma đạo, nếu trong cơ thể hắn sinh ra Tạo Hóa Đạo Chủng, ngày sau một khi trưởng thành, sợ là…than ôi.”

Sở Lăng Tuyệt đạm mạc nói: "So với Tông chủ dối trá của Vân Tiêu Tông, cùng Đại La lão ma tàn nhẫn, ta tình nguyện để trong cơ thể hắn sinh ra một viên Tạo Hóa Đạo Chủng.”

Thế giới tận thế, Hồ Lô trại.

Ngu Yến Thanh ôm hai tay, đứng ở cửa doanh trại, nhìn ra cánh đồng xa xa, trên mặt là một vết sẹo dài, vẻ mặt tràn ngập lo lắng.

"Đội trưởng, cô nói xem…tên họ Từ kia thật sự có thể đối phó với âm linh không?”

Lục Đại Nam cởi trần, lộ ra một thân cơ bắp chắc nịch, ngồi xổm ở bên cạnh, đang mài một thanh đao, nói: "Tên kia có lai lịch gì chúng ta còn không biết, tôi luôn cảm thấy cậu ta không đáng tin.”

Ngu Yến Thanh không đáp lại, Từ Lạc có bản lĩnh đối phó âm linh hay không, đáng tin cậy hay không đáng tin cậy.

Cô không biết.

Chuyện đã tới nước này, bọn họ căn bản không có lựa chọn nào khác, cũng chỉ có thể ký thác hi vọng ở trên người Từ Lạc, trừ chuyện đó ra, không có bất kỳ biện pháp nào.

“Nếu như, cậu ta không có cách nào đối phó với âm linh, chúng ta chỉ có thể rời đi.”

Giọng nói của Ngu Yến Thanh truyền đến, trong lòng Lục Đại Nam lộp bộp một chút, ngẩng đầu, trầm giọng nói:

"Đội trưởng, doanh trại này chính là tâm huyết nhiều năm của chúng ta, hy sinh rất nhiều người mới kiến tạo ra được, ở chỗ này chúng ta ít nhất còn có thể miễn cưỡng giải quyết ấm no, nếu như rời đi, trên đường cho dù không bị âm hồn hút khô nguyên khí, sớm muộn gì cũng sẽ chết đói!”

“Chết đói, dù gì còn tốt hơn ở chỗ này chờ chết!”

Lúc này, Vương Tiểu Lượng chạy tới: "Thanh ca, Từ ca rời giường.”

Nhìn xung quanh, thấy Từ Lạc lười biếng ngồi trên một cái ghế, Lục Đại Nam bĩu môi:

"Người này ngủ từ tối hôm qua đến giữa trưa hôm nay mới rời giường, thật sự là tới giúp chúng ta đối phó âm linh sao? Sao tôi cảm thấy cậu ta đến đây để nghỉ dưỡng vậy?”

“Đừng nói nữa!”

Ngu Yến Thanh quát một câu, đi qua: "Từ, Từ tiên sinh, ngài xem...bây giờ ngài có muốn tôi chuẩn bị bữa trưa không?”

Tiên sinh?

Từ Lạc không nhịn được lắc đầu bật cười, có thể là do sống ở thế giới kia quá lâu, đã rất lâu rồi hắn mới nghe thấy cách xưng hô tiên sinh này.

"Không cần chuẩn bị.”

“Ngài...ngủ lâu như thế…”

Ngu Yến Thanh nhướng mày liễu: "Chẳng lẽ không đói?”

"Trên người tôi có thức ăn.”

Từ Lạc nhìn cô, hỏi:

"Có một chuyện, tôi vẫn luôn muốn hỏi. Lúc trên đường, nghe Tiểu Lượng nói, cả doanh trại chỉ hai người là có thần lực, tôi rất tò mò về thứ này, có thể cho tôi mở mang một chút tầm mắt được không?”

“Ngài muốn xem gì?”

"Chỉ cần nhìn thần lực là cái gì thôi.”

Ngu Yến Thanh trầm ngâm một lát rồi gật đầu, rút thanh đao treo ở sau lưng ra, là một thanh loan đao bằng gỗ đào, cũng không thấy cô có động tác gì, mặt ngoài loan đao đã nổi lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK