Những người khác yên lặng đứng nhìn.
Không ai dám mở miệng, càng không dám ra tay, bởi vì bọn họ biết rất rõ, lúc này ai đứng ra, roi da lập tức sẽ quất vào người mình.
Từ Lạc cũng lạnh lùng đứng nhìn, mặc dù một âm hồn đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay, đừng nói là một, cho dù một trăm âm hồn cũng không phải vấn đề.
Tuy nhiên.
Nơi này là Ma đạo Xích Luyện Tông, từ Trưởng lão Chấp sự, xuống đến đệ tử tạp dịch, đều không có người tốt, trên tay hầu như đều dính đầy máu tươi, cho dù là hắn cũng không ngoại lệ, cho nên, bất kể kẻ nào trong Xích Luyện Tông chết, hắn cũng sẽ không nhíu mày, nếu đã làm kỹ nữ, hắn cũng không lập bàn thờ trinh tiết cho mình.
“Lão già!”
Trần Hồng Phi đi vào, nắm lấy tóc Lão Lý Đầu lên, hung tợn nói: “Tháng sau nếu không mang ra được hai âm hồn, bổn công tử sẽ rút âm hồn ngươi ra!”
Hắn hừ lạnh một tiếng, nhấn đầu Lão Lý Đầu, đập mạnh xuống đất.
“Các ngươi cũng không ngoại lệ!”
Đứng lên, Trần Hồng Phi nghểnh đầu, ánh mắt âm ngoan độc ác nhìn bốn vị tạp dịch khác: “Nếu để cho ta phát hiện có người tàng trữ âm hồn, bổn công tử chặt hai tay kẻ đó!”
Dứt lời, hắn quay lưng rời đi.
Hoàng Xảo Xảo ẩn ý nhìn thoáng qua Từ Lạc, cũng rời đi theo.
“Rốt cục cũng đi rồi.”
Sau khi Trần Hồng Phi cùng Hoàng Xảo Xảo rời đi, lúc này mọi người mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lão Lý Đầu nằm sấp trên mặt đất toàn thân đầy máu, có người hả hê, có người âm thầm mừng rỡ, có người nhìn thấy Lão Lý Đầu bị thương như vậy, thậm chí tính toán tìm cơ hội xuống tay rút âm hồn của hắn.
Từ Lạc đi tới, nâng Lão Lý Đầu dậy: “Thế nào, vết thương có nặng không?”
“Khụ! Khụ!”
Lão Lý Đầu bị đánh không nhẹ, toàn thân đều là dấu roi đầm đìa máu, cả khuôn mặt bê bết máu, khụ hai tiếng, phun ra hàm răng ố vàng.
“Không... Không... Không sao, vẫn còn…vẫn còn một hơi thở.”
Lão Lý Đầu lắc đầu, phát ra thanh âm khàn khàn, hắn cố gắng chống người đứng lên, lảo đảo đi ra ngoài.
“Lão Lý, ngươi đi đâu vậy?”
Lão Lý Đầu không nói gì, cũng không quay đầu lại mà chạy đi.
Từ Lạc không đuổi theo, chuẩn bị đi tới Chấp Sự Đường, cầm lệnh bài, sau đó sẽ giết chết Trần Hồng Phi, nửa năm qua, hắn bị quất mười sáu roi, bị tát ba cái, hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, hôm nay dự định sẽ rửa hận.
“Từ Lạc!”
“Hả?
Nghe thấy có người gọi tên mình, hắn xoay người nhìn lại, thì thấy Hoàng Xảo Xảo.
“Ngươi lại đây.”
Từ Lạc do dự, nhưng vẫn đi tới.
“Được rồi, cứ đứng ở nơi đó, đừng đứng quá gần ta, ghê tởm muốn chết.”
Hoàng Xảo Xảo vẫn lấy khăn tay che mũi như trước, ghét bỏ liếc mắt, lấy ra một cái quạt tròn quạt không ngừng, xoay người uể oải nhìn Từ Lạc, nói:
“Tháng sau mang cho ta ba âm hồn, tu vi của ta sắp đột phá, chuẩn bị tiến vào Dưỡng Khí tầng bốn.”
“Ba âm hồn?”
Từ Lạc cười nhạo:
“Ngươi đề cao ta quá rồi.”
“Từ Lạc, những người khác không biết, chẳng lẽ ta còn không hiểu rõ ngươi sao?”
Hoàng Xảo Xảo cười tủm tỉm nói:
“Lúc trước chúng ta cùng nhau gia nhập Xích Luyện Tông, tháng đầu tiên, ngươi có thể rút ra hai đạo âm hồn, hiện tại nửa năm trôi qua, ngươi nhất định tích góp được không ít âm hồn đúng chứ? Thời gian dài như vậy, ta chưa từng vạch trần người với công tử gia.
Từ Lạc không trả lời.
Lúc trước bái nhập Xích Luyện Tông, tháng đầu tiên Hoàng Xảo Xảo không rút được âm hồn nào, nể tình mọi người cũng từng là đệ tử của Kim Hà Tông, cho nên hắn đã cho nàng một âm hồn.
Nhưng không ngờ, từ đó về sau, mỗi tháng Hoàng Xảo Xảo đều tới đòi âm hồn, không phải uy hiếp thì cũng là dụ dỗ.
Từ Lạc một mực không chịu, từ đó về sau cũng không cho nữa, hắn cũng có chút hối hận, lúc trước thật sự không nên cho Hoàng Xảo Xảo một âm hồn.