Tại Xích Luyện Tông, năm vị tạp dịch chen chúc trong một động quật hôi thối, vả lại còn ở gần dưới chân ngọn núi hoang cằn cỗi nào đó, chỉ có đệ tử chân chính mới có động phủ ở Lão Hoè lĩnh, nghe đồn, phía dưới Lão Hoè lĩnh có một địa mạch cổ xưa, linh khí tràn đầy, còn ẩn chứa âm sát chi khí, nhất định là một nơi “phong thuỷ bảo địa”.
Đối với tu sĩ ma đạo mà nói, tuy không dựa vào hấp thụ linh khí trong thiên địa để tu hành, nhưng âm sát chi khí lại có thể thai nghén ra rất nhiều tài nguyên quý giá.
Thanh U Động.
Trước kia là động phủ của Trần Hồng Phi, nhưng bây giờ động phủ này thuộc về Từ Lạc.
Phía trước động phủ là một rừng cây, trong rừng có vọng lâu, cũng có lầu các.
Không biết là do chủ nhân đời nào dựng lên, nhưng thoạt nhìn đã cũ nát không chịu nổi.
Đi vào động phủ, sảnh đường rộng rãi, bày biện đồ nội thất màu tím khá tinh xảo, ngoài ra, còn có sáu gian thạch thất, dùng để luyện đan, cách bố trí rất phù hợp.
Động phủ nơi đệ tử ngoại môn ở còn lớn hơn nhiều so với Từ Lạc tưởng tượng, dành hai ngày đầu tiên dọn dẹp động phủ từ trong ra ngoài, thứ cần vứt thì vứt, thứ cần bán thì bán, sau đó mua một số thứ mình thích, dù sao sau này nơi này cũng chính là nhà của mình.
Hả?
Nhìn thấy một nữ tử đi tới, Từ Lạc không khỏi cười.
Chính là Hoàng Xảo Xảo.
"Từ, Từ Lạc, sư đệ…ngươi…ta…”
Hôm nay Hoàng Xảo Xảo ăn mặc vô cùng xinh đẹp, một chiếc váy ngắn màu tím đơn giản, ngay cả giày cũng không mang, cứ như vậy chân trần đi tới.
Nàng nhìn Từ Lạc, muốn nói cái gì đó, muốn nói nhưng lại thôi, sau một hồi lâu, mới lấy hết dũng khí.
"Sư đệ, ngươi nghe ta giải thích, thật ra... những chuyện trước kia đều là Trần Hồng Phi ép ta làm như vậy, ta..."
Từ Lạc không nói gì, chỉ nhìn nàng cười tủm tỉm, ngoắc ngón tay.
Thấy vậy, sắc mặt Hoàng Xảo Xảo vui vẻ, vội vàng đi qua, rất thành thạo dựa vào ngực Từ Lạc, ẩn ý đưa tình nói: "Sư đệ, thật ra trong lòng ta vẫn rất thích ngươi, mấy ngày trước..."
Đang nói, Từ Lạc bóp cổ nàng, sắc mặt Hoàng Xảo Xảo lập tức trở nên tái nhợt, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, trừng mắt, há miệng.
Trong ấn tượng của nàng, Từ Lạc luôn là người trầm mặc ít nói, cho tới giờ phút này, nàng mới nhận ra được sự đáng sợ của Từ Lạc, nhất là nụ cười như ác ma, khiến nàng sợ hãi tột cùng.
"Bí mật! Bí mật!”
Hoàng Xảo Xảo giãy dụa dữ dội, nhưng cũng vô dụng, căn bản không thể thoát ra được, nàng liều lĩnh gào thét: "Ta nói cho ngươi ... bí mật của Trần, Trần Hồng Phi, thả... thả... Thả ta ra.”
Từ Lạc buông tay ra, Hoàng Xảo Xảo mềm nhũn té trên mặt đất, run rẩy thở dốc.
"Cho ngươi mười giây, nói!"
Lời Từ Lạc vừa dứt, Hoàng Xảo Xảo không dám có chút do dự nào, cố nén sợ hãi trong lòng, vội vàng mở miệng:
"Dưới động phủ có... có một tầng hầm, bên trong giam giữ nữ đệ tử của Phiêu Miểu Cung, là... là phụ mẫu của Trần Hồng Phi, liều mạng bắt...cho Trần Hồng Phi, để Trần Hồng Phi chuẩn bị tiến vào Dưỡng Khí cảnh, song tu cùng nữ đệ tử Phiêu Miểu Cung, làm lô đỉnh cho hắn.”
Nghe vậy.
Từ Lạc vẫn tỏ thái độ thờ ơ, nhưng trong lòng lại hết sức kinh ngạc.
Phiêu Miểu Cung.
Hắn đương nhiên đã nghe qua.
Tương truyền, nữ đệ tử Phiêu Miểu Cung khi nhập môn đều sẽ gieo một hạt giống vào Ngọc Cung.
Sau khi kết thành đạo lữ, hạt giống sẽ mọc rễ nảy mầm, nở hoa kết trái.
Nghe nói, nếu song tu đúng cách, nam nữ hai bên đều sẽ đạt được lợi ích to lớn, mặc dù Phiêu Miểu Cung vẫn nói đó là một đóa Phiêu Miểu Hoa, nhưng nhiều người thích gọi Hợp Hoan Hoa hơn.
Chính vì vậy, kết thành đạo lữ với đệ tử Phiêu Miểu Cung là chuyện mà tất cả nam tu sĩ đều mơ ước.
Năm đó ở Kim Hà Tông làm tạp dịch, hắn thường xuyên nghe người ta nói, đời này chỉ cần có thể kết giao với một vị nữ đệ tử Phiêu Miểu Cung, từ đó về sau cá chép hoá rồng, bay vọt lên trời.