Hắn nhìn nữ tử mặc đồ rằn ri đứng đối diện vẫn luôn đề phòng mình, rồi lại nhìn qua tên tên cơ bắp bên cạnh, hỏi: "Thế giới này còn có sứ giả Địa Phủ sao?”
"Chúng ta cũng định hỏi ngươi!”
“?????”
Tên cơ bắp hỏi lại lần nữa: "Vậy ngươi có phải là đạo sĩ Mao sơn không?"
Từ Lạc lắc đầu, phủ nhận.
"Ngươi thực sự không phải sao?”
"Không phải."
Tên cơ bắp và tất cả mọi người trong sân, bao gồm cả nữ tử mặc đồ rằn rin đều vô cùng thất vọng.
Có lẽ không cam lòng, tên cơ bắp trừng mắt hổ, truy hỏi: "Vậy ngươi có phải là Khu ma nhân Long tộc không? Hay là phương sĩ Tiên Tần?”
“Khu ma nhân Long tộc là cái gì?”
Từ Lạc càng nghe càng hoang mang: "Ngươi đã từng gặp phương sĩ Tiên Tần chưa?”
"Chẳng lẽ ngươi không phải sao?"
“Không phải!”
"Nếu ngươi không phải là đạo sĩ Mao sơn, cũng không phải Khu ma nhân Long tộc, càng không phải phương sĩ Tiên Tần, vậy vì sao ngươi lại mặc trang phục cổ? Thần thần bí bí, hại mọi người chúng ta mừng hụt, còn tưởng gặp được cứu tinh.”
“......”
Từ Lạc đang định mở miệng thì phát hiện phía xa có mấy âm phong thổi về phía này.
“Tất cả đề phòng!”
Nữ tử mặc đồ rằn ri nhìn thấy âm phong, lập tức hét lên: "Tất cả mọi người cảnh giác!"
Dứt lời, nhóm người sống sót lập tức đốt đuốc, nhanh chóng tiến lại gần nhau.
Những ngọn đuốc này được chế từ Khu Hồn Thảo, tỏa ra khói trắng, ba âm hồn bao trùm lấy hắc phong vây quanh bọn họ thành vòng tròn, nhưng không dám tới gần, tên cơ bắp trông cũng lớn gan, trong tay cầm hai cây đuốc, vung mạnh về phía âm phong, khiến cho ba âm hồn kia chạy toán loạn khắp nơi.
Cô gái cầm đầu mặc áo rằn ri, trong tay không có đuốc trừ hồn, cũng không đứng chung với những người khác, khi một âm hồn bay về phía cô, cô quát lớn: "Cút đi!”
Sau đó, âm hồn kia thật sự cút đi, dường như rất sợ người này.
Thấy vậy, Từ Lạc vô cùng ngạc nhiên, đứng lên quan sát tỉ mỉ.
Cô gái này thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo dài từ khóe mắt đến khóe miệng, giống như một con rết nằm trên mặt, sau lưng là thanh bán nguyệt loan đao cũng không biết là vật gì, vừa rồi lại động đậy một chút.
Hắn có thể cảm giác được thanh bán nguyệt loan đao kia không giống vật phàm tục, cũng không phải pháp khí, như ẩn chứa năng lượng nào đó.
“Vù…vù…vù..”
Ba âm hồn không dám tới gần đuốc khu hồn, phát hiện Từ Lạc đứng lẻ loi một mình, hắc phong bao trùm gào thét.
“Cẩn thận!”
Tên cơ bắp hoảng hốt thét lên.
Từ Lạc giơ tay, rút ra một sợi xích, một tiếng ầm vang lên như sấm rền, ngay tại chỗ đánh tan âm phong, âm hồn bên trong giống như quỷ ảnh bị xiềng xích quấn chặt lấy.
Cổ tay hắn run lên, trong nháy mắt sợi xích bắn ra trận tia lửa cùng với tia chớp, đùng đùng vang lên không ngừng, âm hồn liên tục gào thét.
Vung tay tóm lấy, thu vào hồn đỉnh.
Đùng! Đùng!
Ngay sau đó, hai âm hồn khác cũng đều bị xiềng xích của hắn quấn lấy, thu vào hồn đỉnh.
Trong Dưỡng Khí cảnh, Từ Lạc cần mượn mười lá trận kỳ mới có thể đối phó âm hồn, hơn nữa rất khó để đối phó với ba âm hồn.
Sau khi bước vào Hoá Khí caernh, pháp lực trong cơ thể dồi dào, không cần lấy ra trận kỳ, chỉ dựa vào pháp khí xiềng xích trong tay cũng có thể dễ dàng đối phó với ba âm hồn.
Chỉ là.
Cảnh tượng này thực sự khiến những người còn sống sót phải há miệng tròn mắt, ánh mắt kinh ngạc của bọn họ tràn ngập vẻ khó tin, nhất là khi nhìn cái đỉnh
nhìn một cái đỉnh màu đen đỏ trước người Từ Lạc, bên trong tỏa ra sương mù âm trầm, càng làm cho da dầu mọi người có cảm giác tê dại.
“Ngươi!”
Tên cơ bắp nhìn chằm chằm vào hắn, từ sau lưng rút ra một đại khảm đao, chất vấn: “Ngươi rốt cuộc là ai!”
Từ Lạc cười nhạt: "Người qua đường.”
Tên cơ bắp nhíu mày, nhìn chằm chằm cái xích quỷ dị trong tay Từ Lạc, rồi nhìn đến cái đỉnh âm trầm kia, đi đến bên cạnh cô gái mặt sẹo, nghẹn họng thấp giọng nói: "Chúng ta nên nhanh chóng rút đi, tiểu tử này có vẻ tà môn, không giống người tốt gì.”