Doanh trại mở cửa lớn, từ bên trong có một đống người chạy ra, cầm đầu là một thanh niên cơ bắp cao lớn, hắn để trần nửa người, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, giơ một cây đuốc bước nhanh tới.
"Là ai? Ở đâu, cao nhân Thần Miếu ở đâu?”
“Nam ca!”
Vương Tiểu Lượng hưng phấn chạy tới, chỉ vào Từ Lạc: "Từ đại ca chính là cao nhân của Thần Miếu! Anh ấy tuyệt lắm!”
Lúc thanh niên cơ bắp nhìn thấy Từ Lạc, lập tức sững sờ tại chỗ, trừng mắt hổ, đột nhiên, giống như nhớ tới cái gì đó, kinh hô: "Là cậu!”
“Ha!”
Lúc nhìn thấy thanh niên cơ bắp này, vẻ mặt Từ Lạc cũng ngẩn ra, hắn thật sự không ngờ lại trùng hợp như vậy.
"Nam ca! Hai người..."
Vương Tiểu Lượng nhìn vẻ mặt khiếp sợ của thanh niên cơ bắp, nội tâm cực kỳ nghi hoặc:
"Hai người quen nhau?”
Thanh niên cơ bắp cẩn thận nhìn chằm chằm Từ Lạc, một bàn tay yên lặng đặt trên chủy thủ treo ở sau lưng:
"Mấy ngày trước tôi đã từng gặp một lần!”
"Ah! Vậy thì tốt quá, Từ đại ca chính là cao nhân của Thần Miếu, lần này anh ấy đến giúp chúng ta diệt trừ đầu âm linh kia!”
Thanh niên cơ bắp trầm giọng nói: "Cậu ta căn bản không phải là cao nhân của Thần Miếu!”
Cái gì!
Vừa nghe lời này, người trong doanh trại nhao nhao đề phòng, ngọn đuốc trong tay lập tức được châm lên, lấy vũ khí trên người ra, tầng tầng lớp lớp vây quanh Từ Lạc.
Lúc này, không biết ai hét lên: "Thanh tỷ đến!”
Trong đám đông, có một cô gái bước nhanh đến.
Cô gái thân hình cao gầy, tóc buộc đuôi ngựa, trên người mặc một chiếc áo rằn ri, dưới mặc quần jean, chân mang boots, hai bên hông một bên treo chuỷ thủ, một bên mang theo vỏ súng, phía sau lưng đeo một cái vỏ đao hình bán nguyệt, khuôn mặt thoạt nhìn vốn được coi là mỹ lệ động lòng người, nhưng lại có một vết sẹo màu nâu hẹp dài từ khóe mắt kéo dài đến khóe miệng, tựa như một con rết nằm sấp trên mặt.
Chính là cô gái mặt sẹo mà Từ Lạc nhìn thấy lúc trước, cũng là đội trưởng đội tuần tra doanh trại này, Ngu Yến Thanh.
Thanh niên cơ bắp lập tức kể mọi chuyện lại một lần, Ngu Yến Thanh nhíu mày thật sâu, nhìn chằm chằm Từ Lạc, phát hiện càng ngày càng nhiều người từ trong doanh trại cầm vũ khí lao ra, cô quá lớn:
"Làm cái gì đấy! Buông vũ khí xuống, không có mệnh lệnh của tôi, không ai được phép hành động thiếu suy nghĩ!”
"Thanh tỷ, Nam ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Từ đại ca."
Vương Tiểu Lượng sợ tới mức có chút bối rối, giải thích: "Từ đại ca tùy tiện ra tay liền giết chết năm sáu âm hồn, nếu như không phải anh ấy ra tay, chỉ sợ chúng tôi căn bản không trở về được, sao anh ấy có thể không phải là cao nhân Thần Miếu được!”
"Tên ngốc! Cậu thì biết gì!”
Thanh niên cơ bắp trợn trừng mắt: "Có bản lĩnh, cũng không có nghĩa là cao nhân Thần Miếu, còn có thể là..."
Bên trong sân.
Dù là thanh niên cơ bắp, hay là Ngu Yến Thanh, hai người đều không hoài nghi lời nói của Vương Tiểu Lượng, trước đó bọn họ cũng từng tận mắt nhìn thấy vài âm hồn chết trong tay Từ Lạc.
Cũng chính là bởi vì đã nhìn thấy thực lực của Từ Lạc, cho nên Ngu Yến Thanh mới kêu mọi người rút vũ khí trước.
Đồng thời, vì biết sự tồn tại của Từ Lạc thần bí quỷ dị, cho nên, trước khi biết rõ thân phận của Từ Lạc, thanh niên cơ bắp không thể không đề phòng.
Kinh nghiệm sinh tồn trong thế giới tận thế nhiều năm, làm cho hắn hiểu được một đạo lý, âm hồn rất đáng sợ, nhưng người trong tận thế càng đáng sợ hơn, vì cướp đoạt lương thực, chuyện gì cũng làm được, nhất là những kỳ nhân dị sĩ không rõ lai lịch kia, ở thế giới tận thế, không có pháp luật trói buộc, bọn họ ỷ vào thực lực cường đại, không kiêng nể gì giẫm đạp tôn nghiêm của những người sống sót khác.
Từ Lạc thì sao?
Hắn vẫn ngồi trên chiếc mô tô Harley, lười biếng nằm sấp trên tay lái, cười tủm tỉm nhìn, bộ dáng giống như đang xem náo nhiệt vậy.