• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn trở lại tầng hầm.

Giọng nói của lão thái bà truyền đến: "Ngươi không phải là tiểu cẩu tặc họ Trần! Ngươi là ai? Có ý định gì?”

Từ Lạc trả lời: "Trần Hồng Phi đã bị ta giết, hiện giờ động phủ này là của ta.”

"Cái gì!"

Lão thái bà khiếp sợ, quát: "Trần Hồng Phi là đệ tử ngoại môn tam đẳng của Xích Luyện Tông, ngươi giết chết hắn, cướp lấy động phủ, chẳng lẽ ngươi là tạp dịch của Xích Luyện Tông sao?”

Từ Lạc cười nói: "Đúng!”

“Xem ra lão tiền bối rất hiểu rõ quy củ của Xích Luyện Tông.”

"Người trẻ tuổi, nghe giọng ngươi, tuổi hẳn không lớn, bái nhập Xích Luyện Tông không bao lâu, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể giết chết Trần Hồng Phi, quả nhiên tài giỏi."

Thấy Từ Lạc không trả lời, lão thái bà lại hỏi:

"Ngươi có biết lão thân là ai không? Tại sao ta bị nhốt ở đây?”

"Không biết, cũng không muốn biết."

Từ Lạc không để ý tới lão thái bà nữa, mà mở ra một căn phòng khác, đi vào.

Hắn hoàn toàn không chút lo lắng.

Vừa rồi đã kiểm tra kỹ lưỡng, hai người đều bị phế tu vi, muốn làm gì cũng được, điều đó khiến cho hắn rất hài lòng, không gian hoạt động cũng rất lớn.

Trong góc mật thất.

Sở Lăng Tuyệt ngồi dựa vào tường, khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt hơn so với mấy ngày trước, nhưng ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh như vậy, không có chút buồn bã, cũng không chút sợ hãi, thậm chí khi nhìn thấy Từ Lạc, trong mắt còn hiện lên một tia lửa giận.

“Kiệt! Kiệt! Kiệt!”

Từ Lạc phát ra điệu cười nham hiểm, xoa xoa cằm, đánh giá Sở Lăng Tuyệt từ trên xuống dưới:

"Tiểu tiên tử lớn lên cũng không tệ lắm.”

“Tiểu tử không biết sống chết!”

Lão thái bà bị nhốt bên cạnh tức giận hét lên: "Có bản lĩnh thì nhắm vào lão thân này!”

"Kiệt Kiệt Kiệt! Lão tiền bối, tu vi cũng bị phế rồi, cần gì phải gào thét như thế chứ, cứ ở đó chờ đi, vả lại, mấy chuyện này ta vẫn thích người trẻ tuổi hơn, ngươi yên tâm, so với Trần Hồng Phi, ta sẽ đối xử tử tế với tiên tử, chậc chậc, khuôn mặt nhỏ nhắn này, eo nhỏ, mông nhỏ..."

Từ Lạc híp mắt, liếm môi, xoa xoa hai tay, giống như một tên biến thái: "Tiểu tiên tử, có hứng thú trồng hoa với bổn công tử không?”

"Được."

Sở Lăng Tuyệt không chút do dự mà đồng ý.

Trong lúc nhất thời, Từ Lạc chưa kịp phản ứng.

Hắn hơi nhíu mày, nhìn nàng có chút hoài nghi: "Được?”

"Đối với ta mà nói, rơi vào tay Trần Hồng Phi, hay rơi vào tay ngươi cũng không có gì khác nhau."

"Vậy thì chưa chắc."

Khóe miệng Từ Lạc nhếch lên ý cười đùa giỡn: "Nếu ngươi có thành ý cầu xin tha thứ gì đó, nói không chừng ta mềm lòng liền thả ngươi ra.”

"Ta sẽ không van xin, cũng sẽ không cầu xin tha thứ, ngươi không cần nói những lời vô nghĩa này, đệ tử Phiêu Miểu Cung chúng ta, rơi vào trong tay tu sĩ ma đạo, tất cả đều sẽ trở thành lô đỉnh, nên ngươi cũng không cần giả nhân giả nghĩa làm gì."

"Thú vị."

Hắn nhìn vào thủ cung sa giữa hai hàng chân mày của Sở Lăng Tuyệt, nghi hoặc hỏi: "Ngươi bị Trần Hồng Phi nhốt lâu như vậy, vì sao hắn không đụng vào ngươi?”

"Hắn chỉ có cảnh giới Dưỡng Khí."

Từ Lạc đã hiểu.

Trần Hồng Phi chỉ có tu vi Dưỡng Khí tầng chín, khí trong cơ thể chưa luyện hoá thành pháp lực, song tu hợp đạo hoàn toàn không có tác dụng gì, càng không có khả năng cùng nữ đệ tử Phiêu Miểu Cung trồng ra Hợp Hoan Hoa.

"Thật là trùng hợp, ta hình như cũng là Hoá Khí cảnh.”

Từ Lạc cũng không gây khó dễ cho Sở Lăng Tuyệt nữa, quyết định rời đi.

Liên tục mấy ngày.

Hắn chỉ làm hai việc.

Thứ nhất, hỏi thăm phụ mẫu Trần Hồng Phi đã chết hay chưa.

Tin tốt là họ thực sự đã chết.

Không cần phải lo lắng.

Chuyện thứ hai, đó chính là chuyện của Phiêu Miểu Cung.

Quả thật đã bị tiêu diệt.

Nghe nói những nhân vật lớn của tiên ma lưỡng đạo muốn cướp bảo vật của Phiêu Miểu Cung, cho nên rất nhiều tu sĩ ma đạo nhân cơ hội thừa nước đục thả câu, cướp được không ít đệ tử Phiêu Miểu Cung, Lão Hoè lĩnh bên này cũng bắt được gần bảy mươi người.

Đêm đó, trở lại động phủ.

Từ Lạc và Sở Lăng Tuyệt vào động phòng, bắt đầu trồng hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK