Cắt dưa hấu thành khối lớn quay cuồng ở bên trong máy ép trái cây, tiếng ong ong chuyển động cùng tiếng ve kêu chồng lên nhau thành thú vị.
Ông chủ thuần thục bưng đồ uống, đưa cho Tiểu Chấp Mặc, một cánh tay kia phe phẩy quạt hương bồ (quạt làm bằng lá cây hương bồ), trên mặt tràn đầy bỡn cợt.
" Tiểu tử thực thật tinh mắt! Con dâu đủ tiềm lực a.... Vài năm trước là cô bé mập mạp đáng yêu, hiện tại thu hoạch một cái mỹ nữ thon thả xinh xắn.... Nghe cháu gái tôi nói, các ngươi lập tức liền có một cái hội diễn tốt nghiệp?"
"Cảm ơn. . . Uh`m." Tiểu Chấp Mặc tiếp nhận nước dưa hấu, mỉm cười đáp lại.
Bất quá hoạt động như vậy anh cơ bản không làm sao tham gia.
Không phải không năng khiếu, chỉ là không muốn để cho cô gái nhỏ một người lẻ loi ngồi ở trên chỗ quan sát.
Nếu năm nay....
Đang suy xét, liền thấy chú chủ quán hướng tới chính mình nháy mắt ra hiệu.
" Ngày đó cô gái nhỏ không phải còn ồn ào nếu như cậu không cho cô luyện đàn cùng cậu cô liền muốn uống hai chén nước dưa hấu trút giận sao.... Nói như vậy cậu cầm đạn không sai đi?"
"..."
Tiểu Chấp Mặc mím môi, không thừa nhận cũng không phủ nhận, mặt mày vô ba ( không cảm xúc).
Ông chủ nhếch miệng cười đến hào phóng, tiếp tục giựt giây.
" Vũ đạo cô gái nhỏ đi qua sáu cấp là có thể thành nghề, cậu lại biết đánh đàn, muốn tôi nói a.... Các ngươi dứt khoát báo một cái tiết mục, một người đánh đàn một người nhảy, vợ chồng son cầm sắt hòa minh ( vợ chồng hoà hợp) gì gì đó, khà khà!"
Trên mặt Tiểu Chấp Mặc khó có được hai đóa đỏ ửng trồi lên, ở trong lòng yên lặng tìm tòi ý tứ cầm sắt hòa minh, trầm mặc sau một lúc lâu.
"Ý kiến hay."
Bên này vừa mới dứt lời, cửa phòng luyện múa liền mở ra, lục tục có người ra ngoài.
Tiểu Chấp Mặc lễ phép hướng ông chủ chào, bước nhanh đuổi đi qua, đứng ở trong đội ngũ người lớn đón đứa trẻ.
Rõ ràng vẻ mặt cùng thân cao kém hơn.
Lúc vừa mới bắt đầu mọi người còn có thể cảm thấy đột ngột, về sau từ từ quen....Mẹ, nếu như con gái mình cũng có cái ngựa tre thì tốt rồi, bớt lo a!
Cô gái nhỏ động tác không lạnh không nóng thay quần áo xong ra ngoài đã là người cuối cùng rồi.
Trên trán trắng nõn có mồ hôi tinh mịn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mắt đen như mực vô cùng sáng, không lấn át được linh động, như là dòng suối róc rách hát mừng.
Khăn giấy ướt lạnh lẽo từ trán nhẹ nhàng lau xuống, cô gái nhỏ ôm nước dưa hấu ừng ực ừng ực miệng lớn uống.
Hai người hiểu ngầm mười phần.
Tựa hồ đều có lời muốn nói, nước dưa hấu thấy đáy, ống hút phát ra tiếng "Hí hí", Toan Toan Điềm Điềm vẫn vẫn duy trì động tác lúc ban đầu như cũ....
" Muốn tham gia hội diễn tốt nghiệp hay không?"
" Muốn tham gia hội diễn tốt nghiệp hay không?"
Đồng thời mở miệng phá trầm mặc, hai người liếc nhau nhìn nhau cười.
"Anh có thể đánh đàn, em nhảy giúp anh, uh`m?"
Anh đưa tay vén tóc rơi trên trán cô ra sau tai, cuối cùng đầu ngón tay nhẹ lướt qua da thịt, làm cho cô gái nhỏ không hề chống cự..... Gật đầu khuôn mặt nhỏ nhắn nóng đến không được, mà lại cáu thẹn, kiễng chân lên cắn một ngụm trên cằm anh.
...
" Hai người các ngươi rốt cục có thể cùng trước đài tốt nghiệp một lần rồi.... Cho dù hướng về phía toàn bộ trường học, phỏng đoán cũng có cái bản lĩnh kia."
Chủ nhiệm lớp nâng nâng mắt kính lão, nhìn tiết mục trên trang giấy báo danh mỏng nhạt kia cảm giác tương đối vui mừng.
Thành tích tốt, ngoan ngoãn khéo léo không gây chuyện ( Tiểu Quỷ Đạm thỉnh thoảng đi học não mở rộng ra), học sinh như vậy người nào không thích!
Hòa ái lộ ra một nụ cười tươi tắn, không khí hết sức hòa hợp...
Đề tài câu chuyện của cô phút chốc chuyển.
" Bất quá hai người các ngươi này... Cũng quá rõ ràng đi! Tôi muốn đồng ý, có tính là cổ vũ tập tục yêu sớm không, hiệu trưởng có thể trừ tiền thưởng tôi hay không a..."