Một tấm hình rất đơn giản lại như là mở ra bối cảnh trống không, làm cho ồn ào trong trời đất mất đi màu sắc.
Hiện tại là giữa trưa, bầu trời xanh.
Ảnh chụp là hoàng hôn.
Hào quang nhuộm rừng tầng tầng lớp lớp đường phố, cánh chim nhỏ xẹt qua bầu trời không để lại dấu vết, phía dưới hình ảnh ấm áp có hai bóng dáng nho nhỏ.
Một cao một thấp tay nắm tay.
Giống như bây giờ, cũng giống như cái đường kia vĩnh viễn đi không tới tận cùng....
Ảnh chụp trắng trong thuần khiết không có bất kỳ cái trang sức dư thừa gì, rơi vào trong mắt cô gái nhỏ sinh ra vui mừng.
” Đây là chúng ta ngày đầu tiên đi nhà trẻ sao?”
Thật lâu sau Tiểu Đạm Đạm mới lấy lại tinh thần, trong giọng nói che dấu không được hưng phấn.
Tiểu Chấp Mặc tiến vào trong mắt to trong suốt linh động Tiểu Đạm Đạm, làm cho tâm anh hơi hơi dập dờn.
” Uh`m...”
Bốn mắt nhìn nhau, như trẻ con chưa trưởng thành, tình cảm tràn đầy.
” Khụ Khụ...” Người đàn ông đứng ở bên cạnh đặt quả đấm ở trên môi ho nhẹ, xuy một tiếng: “Nhỏ như vậy đã như vậy --”
” Anh muốn chúng ta giúp anh như thế nào?”
Tiểu Chấp Mặc quay đầu, đột nhiên lên tiếng ngắt lời anh ta, lập lại vấn đề vừa rồi một lần.
Giọng nói trong veo mà lạnh lùng, một loại khí chất kiêu ngạo phát ra.
Người đàn ông âm thầm cảm thán, vẻ mặt ngưng trệ một giây lập tức cũng nghiêm túc nói: “Tấm hình bán cho các cậu, năm trăm khối.”
Thời điểm khoai tây chiên Nhất Nguyên một bịch năm trăm khối, năm trăm khối ý nghĩa là gì...
Tiếng nói vừa ngừng, lo lắng hai đứa bé không chịu đồng ý, anh ta lại bổ sung thêm: “ Tôi đã suốt cả hai ngày không cơm, các cậu coi như giúp tôi.”
” Hơn nữa, nhìn thấu các ngươi hẳn là cũng không phải đứa trẻ gia đình bình thường đi...”
” Anh cần phải về nhà, cho nên năm trăm khối này chỉ đủ duy trì sinh hoạt hai tháng cơ bản của anh...” Tiểu Chấp Mặc không có trả lời vấn đề của anh ta, ngược lại trật tự phân tích rõ ràng, tiếp theo lại hỏi: “Sau đó anh lại tiếp tục chụp ảnh? Không có tiền, lại tiếp tục đột nhiên lao tới tìm kiếm giúp đỡ như vậy làm sợ người có liên quan?”
Tuy là câu hỏi, ngữ khí cũng rất khẳng định.
Người đàn ông theo bản năng muốn phản bác, môi ngập ngừng hai lần, lại phát hiện vô lực phản bác.
Cực kỳ độc ác nhưng nói trúng tim đen.
Tiểu Quỷ Đạm bên cạnh thấy thế chỉ cho là Tiểu Chấp Mặc không muốn trả thù lao.
Cô linh hoạt nghiêng người một cái, trực tiếp liền duỗi tay vào trong túi áo chàng trai nhỏ, rút ra bóp da nhi đồng của anh.
Vẽ hình Hải miên bảo bảo, là quà sinh nhật mình đưa cho anh a!
Hừ! Ninh Uông Uông tuyệt không thiện lương!
” Chú đừng sợ, anh ấy không chịu cho chú, cháu cho chú là được!”
Vừa nói, cô gái nhỏ vừa mở ví tiền ra.
Một trăm, hai trăm, sau khi rút mấy tấm... Đơn giản lấy ra toàn bộ, nhét vào trong tay người đàn ông.
” Này!”
Tiếp theo cô gái nhỏ vứt bóp da trở về trong túi áo Tiểu Chấp Mặc.
Toàn bộ quá trình, động tác hoàn hảo, kỹ thuật hoàn hảo, khí phách hoàn hảo.
Tiểu Chấp Mặc nhẹ nhàng nhìn thoáng qua người đàn ông trợn mắt há hốc mồm, đưa tay lấy bài ghi chép của anh ta, rút ra bút bi trên bọc ngoài bài ghi chép, tùy tiện lật chuyển một tờ, soàn soạt viết xuống một loạt chữ.
Sau đó chuyển bài ghi chép trở về, khuôn mặt tuấn tú sóng nước chẳng xao:“Tiểu Quỷ Đạm đưa tiền bạc cho chú, đầy đủ một tấm vé máy bay, chú cầm tờ giấy này đi khách sạn Ảnh Thị Thành tìm Tần Họa.”
Tiểu Chấp Mặc dơ tay, tầm mắt người đàn ông nhìn theo.
Phía trên màn hình LED to lớn ở quảng trường đang quảng cáo diễn viên muôn vàn dáng vẻ, mặt mày quang hoa giống như chàng trai nhỏ....