Điện thoại là Hứa Thời mua quả táo 3 (iphone 3) mang hộ trở về cho cô.
Buổi chiều lúc ấy vẫn lại là lần đầu tiên bắt đầu.
Cho nên, trở về cái giọng nói kia không phải trước dạo chơi đi lên... Mà là mới có!
Tiểu Quỷ Đạm đột nhiên tỉnh ngộ lại, vỗ trán buông đũa xuống, xoay người liền chạy tới thư phòng( phòng sách).
Động tác hành văn liền mạch lưu loát ( liên tục), ngay cả hai miếng thịt màu vàng óng ánh trong bát cũng không kịp ăn.
Tần Họa xem xét dép lê cô gái nhỏ quên tại chỗ, gấp đến độ kêu hô: "Tiểu Quỷ Đạm dép của con! Ăn cơm trước nha! Gấp như vậy đi chỗ nào nha!"
" Chờ một lúc con lại ăn..."
Nói xong, thân thể nhỏ biến mất ở tại chỗ rẽ cầu thang.
Bình thường nói chờ một lúc đều sẽ không có phía sau.
Tần Họa ở phòng khách tự mình say mê mà xem đem trao giải thảm đỏ xem, xem xét sắp chín giờ.
Nhớ lại Tiểu Quỷ Đạm còn không có xuống kiếm ăn, bà trực tiếp hâm nóng một phần bánh ngọt bưng lên.
Mới vừa lên cầu thang liền thấy bóng dáng cô gái nhỏ.
Không có sao trời đêm tối đen như mực, nơi xa trong rừng cây đom đóm kết bè kết đội mang ra một chút ánh sáng, chợt sáng chợt tắt.
Gần chỗ đèn đường tối, ngọn đèn vàng ấm xuyên qua chụp đèn, nhiễm lên vài phần màu sắc rực rỡ cho cây có vài phần tiên cảnh mông lung, cũng chiếu vào khuôn mặt đáng yêu tinh xảo của cô, tôn nhau lên thành thú vị.
Ngồi ở trên băng ghế plastic( nhựa), tay mềm nâng cằm nhỏ, trên đùi đặt ngang thiết bị điện tử gốm sứ trắng.
Ánh mắt cô gái nhỏ nhìn về phía nơi xa, tựa hồ không có tiêu cự gì, cũng không biết nhìn cái gì...
Tự dưng lại làm cho người ta cảm giác nhiễm lên một chút cô đơn...
" Con gái nhỏ ăn chút bánh ngọt?"
Tần Họa đứng lặng tại chỗ, một hồi lâu mới mở miệng.
Bà tiến vào trước hành lang, còn gõ cửa sổ nhắc nhở một phen.
Tiểu Quỷ Đạm khôi phục trở lại, mắt ảm đạm ngay cả ngữ khí đều đã buồn bực tan không được.
"Mẹ nuôi con không muốn ăn... Tâm tình không tốt...."
Vừa nói, cô quay người ôm lấy chân Tần Họa, đầu nằm ở trong lòng mẹ nuôi cọ hai lần.
Có đôi khi, so với Ôn Tình ngày về không chắc, Tần Họa ngược lại càng như là một người mẹ.
Hơn nữa yêu thương...
Nơi này đã từng nuôi dưỡng một cái con thỏ Hứa lão gia tử đưa từ Scotland về, bị cô gái nhỏ cưng chiều đủ loại bộ dáng châu tròn ngọc sáng( béo ú).
Thậm chí bị nặn thành hình chữ nhật.
Một cái con thỏ béo vụng về như vậy, lúc trước lại thừa dịp bọn họ tham gia lễ tang bỏ trốn mất dạng... Từ đó về sau, chỗ này liền bị cô gái nhỏ mệnh danh là "Thiên thai".
Đem bánh ngọt đặt ở trên bàn chăn nuôi tiểu Phương, Tần Họa nhè nhẹ vỗ về lưng Tiểu Quỷ Đạm, từng phát từng phát thay cô thuận khí, lời nhẹ an ủi.
"Làm sao vậy? Là Toan Toan nhà con không có tiếp điện thoại con? Hay là...."
Hai lần yếu ớt kêu rên như ruồi muỗi, xem như khẳng định.
Tần Họa thở dài một tiếng, ngữ điệu càng lúc càng dịu dàng.
"Chỗ anh chính là hẻo lánh... Tín hiệu không tốt, đến trường học tập huấn báo bình an cho mẹ đều đã chặt đứt hai lần gọi..."
"Hơn nữa, thành tích nghịch thiên đều sẽ không nghịch thiên, những cái bạn học tập huấn này khẳng định đều đã không đẹp bằng con..."
" Con trai của mình mẹ còn không rõ ràng lắm sao? Mặc kệ kế thừa cha nuôi con, thẩm mỹ đều là không phản đối, con phải có tin tưởng diện mạo chính mình! Dưa méo táo sâu không lọt nổi mắt xanh của nó..."
Cô gái nhỏ phốc xuy bật cười, yếu ớt nói: "Mẹ nuôi, ở trong mắt mẹ con liền so với dưa méo táo sâu tốt một chút sao?"
Tần Họa nhéo gương mặt cô, cười nói: "Mặt trời cách xa xem chính là một chút thôi! Con so với người bình thường nhiều mặt trời nhỏ, con chính là mặt trời nhỏ..."
Tiểu Quỷ Đạm cười ngọt ngào.
Dù cho trên mặt dĩ nhiên ngoan ngoãn, lòng của cô còn bình tĩnh.
Không biết vì sao cô cảm thấy được Toan Toan cùng chính mình.... Có một loại tâm linh tương thông.
Anh, là cố ý không nghe điện thoại sao?
Anh, là tâm tình không được tốt sao....