Tiểu bá vương công phu sư tử ngoạm cầm tiếp tám bông, mặt mày hớn hở khi đứng trước mặt cô gái nhỏ, Tiểu Đạm Đạm mới lấy lại tinh thần, đến lượt mình.
Cô hướng Tiểu Bá Vương kéo kéo khóe miệng, vỗ mấy cái vào vạt áo khoác nhăn nhăn nhúm nhúm, đứng lên/.
Khi đứng dậy lảo đảo một cái mới đứng vững, bước từng bước nhỏ lên bục giảng cũng có điểm không yên lòng.
Ánh mắt Tiểu Chấp Mặc hơi trầm xuống, bước theo sau lưng đi lên......
Cái gì gọi là thanh mai trúc mã, làm cho cô giáo trẻ căn bản không có sức chống cự.
Lại thêm Tiểu Đạm Đạm hoạt bát đáng yêu, Tiểu Chấp Mặc trong trẻo lạnh lùng, đều không như thế nào khóc náo, càng được yêu thích.
Cô giơ bó hoa hồng qươ qươ trước mặt hai bạn nhỏ, cười nói: "Hai bạn nhỏ thật đúng là như hình với bóng, Tiểu Chấp Mặc tới trước, hay là Tiểu Đạm Đạm tới trước đây?"
Tay Tiểu Chấp Mặc đút trong túi quần, nhẹ nhàng nhìn cô gái nhỏ liếc mắt một cái, "bạn ấy tới trước."
Cô giáo thuận tiện sờ vài cái lên bím tóc hoa lê xinh đẹp của cô gái nhỏ, mang theo vài phần chế nhạo, "Xem tiểu trúc mã của bạn thật thân sĩ......Chỉ có hai người là không có bản lĩnh, Mỹ Hầu Vương Tiểu Đạm Đạm, cô còn thừa hơn mười tấm......bạn muốn mấy tấm nha?"
Tiểu Đạm Đạm mím môi, tầm mắt rơi vào bó hoa hồng, mâu quang hơi hơi lóe lên.
Cô giáo nghĩ cô còn đang tự hỏi, tiếp tục cười: Vừa rồi Tiểu Bá vương thế nhưng cầm tám cái, bạn thì sao? bạn muốn chín cái......Hay là mười cái?"
Lòng hiếu thắng của trẻ nhỏ thường là rất mạnh, nhất là những nhóm nhỏ đều tương đối xuất sắc ở ba phương diện này.
Cho nên lời nói của thầy cô, với cô gái nhỏ cũng không thể thiếu.
Nhưng là, Tiểu Đạm Đạm nghe được lời nói của cô giáo, cũng không vội lấy, chính là nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng thật sự suy nghĩ.
Mặc? Chơi? Đồ ăn? Đồ dùng sao?
Nguyện vọng trong năm mới đến tột cùng là cái gì chứ......
Sau một lúc lâu, cô gái nhỏ đưa tay, có chút sợ hãi rút từ trong tay cô giáo một tấm, liền rút tay về.
"Cô giáo, em lấy được rồi."
Tiểu Chấp Mặc tựa hồ đoán được cái gì, lông mày từ từ nhăn lại......
Cô giáo ngây ngẩn cả người, sau khi kịp phản ứng lại thì có chút không dám tin.
"Bạn chỉ cần một tấm sao......Nguyện vọng trong năm mới của bạn chỉ có một thôi sao?"
Tiểu Đạm Đạm đem hoa hồngđặt trong lòng bàn tay, thật cẩn thận sờ sờ.
Coi như trân bảo.
"Vâng," cô gật đầu thật mạnh, vuốt hoa hồng có thể biến nguyện vọng trở thành sự thật, không có ra sức như thường ngày, tiếng nói dịu dàng mềm mại, "Con chỉ muốn một tấm, con chỉ có một nguyện vọng trong năm mới."
Cô nói rất nhẹ.
Nhất là khi nói hai chữ "Nguyện vọng", giống như là đối với đồ sứ vậy, sợ mình nói mạnh một chút, nguyện vọng sẽ rơi vỡ......
"Vậy có tiện nói cho cô biết là cái gì không?" Cô giáo trẻ yêu thương sờ sờ đầu cô cái nhỏ, hỏi.
Cô gái nhỏ suy nghĩ một chút, chớp chớp đôi mắt to, ngoắc ngoắc tay, ý bảo cô giáo ghé sát lỗ tai lại đây.
Sau đó, cô kiễng mũi chân ở bên tai cô giáo nói nhỏ.
Dứt lời, cô gái nhỏ tựa hồ có chút ngượng ngùng, quay đầu liếc Tiểu Chấp Mặc một cái, cũng không quan tâm anh lấy bao nhiêu bông hồng, chạy nhanh về chỗ ngồi.
Cô nghĩ Tiểu Chấp Mặc không có nghe được, bỏ qua đáy mắt cậu bé chợt lóe lên tia đau lòng.
...................
Tiểu Đạm Đạm có được bông hồng, đã nghĩ là có được một viên thuốc an thần, tuy rằng tươi cười không nhiều như ngày thường, nhưng cũng đã không giống như trước thất hồn lạc phách như vậy.
Thời điểm tan học, Tiểu Chấp Mặc như trước nắm tay cô gái nhỏ đi ra ngoài, hai người đề có tâm sự, cũng một đường trầm mặc.
Lúc đi đến trước xe bảo mẫu của Tần Họa, Tiểu Chấp Mặc không có đi lên, ngược lại đi đến trước mặt lái xe nói một tiếng, "Cháu cùng Điềm Điềm đi một đoạn, mọi người theo phía sau là được ạ."
Gió đêm mùa đông lạnh thấu xương, tay Tiểu Đạm Đạm mặc dù được Tiểu Chấp Mặc nắm, phần lộ ra ngoài vẫn là có chút lạnh.
Cô gái nhỏ đang lười nhác bước đi, xuất thần.
Đột nhiên________