Một nguyên nhân quan trọng nhất, cô cũng không có nói cho Ôn Tình.
Lúc đi dưới đèn đường cô từng lặng yên ngẩng đầu, quan sát ánh mắt của anh.
Tuấn tú mà cao ngạo, như là tuyết trên Thiên Sơn không bao giờ thay đổi.
Ninh Chấp Mặc như vậy, không phải là Toan Toan của cô......
Cúi đầu nhìn chăm chú vào bộ dáng thất thần của cô gái nhỏ, Ôn Tình nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Hứa Thời sau một lúc trầm mặc, vuốt vuốt tóc cô gái nhỏ, thấp giọng an ủi: “Bằng không ba ba mang con đi tìm con chó nhỏ kia, nếu nó còn ở đó, chúng ta sẽ đưa nó đến bệnh viện thú y, như thế nào?”
Vừa dứt lời, cô gái nhỏ giương lên khuôn mặt nhỏ nhắn, một đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm Hứa Thời.
Giây tiếp theo, dùng cả tay chân ôm lấy tay của ông, quyệt cái miệng nhỏ nhắn: “Hứa Thời không được nuốt lời! Ai nuốt lời người đó làm con chó nhỏ!”
”Tiểu tử thúi đối diện kia không phải vẫn gọi con là Hứa Uông Uông sao?”
Hứa ba khẽ cười một tiếng.
Cô gái nhỏ bị cha mình lừa gạt tình cảm, khuôn mặt nhỏ nhắn lôi kéo: “Con là Uông Uông, ba chẳng lẽ sẽ không là Uông Uông sao?”
“..........”
Hứa Thời tự đào hố chôn mình, đánh ha ha, ngại ngùng buông đũa xuống đứng dậy.
”Đi.”
Cô gái nhỏ lập tức tươi cười rạng rỡ, lúc mở cửa xe, dư quang nhìn vào biệt thự tối đen bên cách vách, động tác của cô cũng chhir cứng lại một chút.
.............................
May mà bên ngoài đại viện cách cửa hàng thú cưng chỉ một con con đường, nếu không dựa vào năng lực nhận thức đường của Tiểu Đạm Đạm, cha con hai người ngay cả người và xe cũng mất khá nhiều thời gian.
Một cưới đạp ga, qua ba khúc cua, không đến 5 phút.
Một đống hỗn độn.
Gà chiên, vẫn còn.
Con chó nhỏ, không có.
”Oa oa......Oa ô......Uông Uông...Ở đâu? Ở đâu?”
Giọt sương ngưng kết trên bụi cỏ bên đường bị dấu chân nhỏ đạp rơi, gió đêm bị sự lo lắng ở nơi này bay vùn vụt nơi đó tìm kiếm khiến cô gái nhỏ sợ tới mức không dám tiến lên.
Đèn đường chiếu ảnh ngược bóng dáng một lớn một nhỏ, ước chừng mười phút, mới trở về trạng thái tĩnh lặng.
”Không có......Tiểu Cẩu Cẩu không thấy! Thật sự không thấy!”
”Toan Toan thật xấu! Anh là đại phôi đản! Anh anh anh......”
Hứa Thời đem cô gái nhỏ ôm trên khuỷu tay, vừa đau lòng, vừa uy hiếp.
”Con còn khóc ba liền quay lại phát cho người nào đó xem?!”
Quyệt miệng, Tiểu Quỷ Đạm trừng mắt liếc ông một cái, lại không có lên tiếng.
Hứa Thời đữ trán, có chút bất đắc dĩ.
Ngoài miệng nói không thích xú tiểu tử cách vách, trong lòng ông cũng sáng như gương.
Chỉ có cùng Ninh Chấp Mặc ra khỏi cửa, ông cùng Ôn Tình mới không cần lo lắng an toàn cùng thói xấu của Tiểu Quỷ Đạm.
Chỉ có cùng Ninh Chấp Mặc cùng vào tiểu học, ông cùng Ôn Tình mới không cần lo lắng cô gái nhỏ cóa thể hay không bị bắt nạt, mà ngay cả lần trước thầy giáo Triệu kia, lực uy hiếp chân chính cuối cùng, cũng là cậu bé đưa Ninh Thành Trì đến.
Tiểu Chấp Mặc nói không cho thu dưỡng, kia khẳng định là đối với cô gái nhỏ không tốt.
Có như vậy một loại hoảng hốt, Hứa Thời cảm thấy mình làm cha mẹ thật là......
Có chút thất bại.
Lúc hai cha mẹ không có cùng nguyên nhân lại cùng nhau chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, một chiếc xe bảo mẫu thường sử dụng từ xa chiếu đèn lại đây, từ đối diện đường bên kia chạy nhanh qua.
Chỗ ngồi ghế lái là Tần Họa.
Cô gái nhỏ xấu tính hừ nhẹ một tiếng, tầm mắt sau khi tránh đi ánh đèn, rơi vào tấm biển cửa hàng thú cưng, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời.
”Hứa Thời chúng ta qua bên kia! Nói không chừng có người hảo tâm đem con chó nhỏ đưa đi! Cũng không phải ai cũng giống như Toan Toan, không có trái tim đồng cảm! Không có trái tim cảm thông! Là lạnh nhạt đại phôi đản!”
Trước khi về nhà cũng không có để ý chính mình, không phải trứng thối thì là cái gì?!
Tiểu Quỷ Đạm đã tới biệt thự nhiều lần, lúc ngựa quen đường cũ đi vào, hai nhân vieenm[í làm việc xong từ trong phòng đi ra.
”Thái tử gia Ninh gia kia thật xinh đẹp! Ngươi vừa mới thấy bộ dáng hắn ôm con chó nhỏ đến không? Ánh mắt kia, thật dịu dàng......”
”Nếu ta trẻ hai mươi tuổi, tuyệt đối bị mê hoặc......”