Lời nói rất trắng trợn, trong mắt không che dấu chút nào yêu thích.
Lúc cô bé kia nói chuyện, Tiểu Chấp Mặc đang lau cốc nước cho Tiểu Đạm Đạm.
Nghe đến lời nói như vậy, anh ngay cả mí mắt đều không có nâng lên một chút, tiếp tục chậm rãi lau.
Tiểu Đạm Đạm sửng sốt chớp mắt một cái, lấy lại tinh thần.
Cô khẽ mím môi không nói gì, từ từ giương mắt lên, mang theo tư thái vô cùng dịu dàng, liếc cô gái nhỏ một cái.
Khuôn mặt rất thâm thúy, xinh đẹp, có chút hương vị hỗn huyết.
Một lát sau, cô dừng lại ánh mắt, lập tức quay đầu nhìn thân thể nhỏ nhắn.
Sau khi ngồi xuống, cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
Giây tiếp theo,tay nhỏ vung lên, một đường vòng cung xinh đẹp xẹt qua không trung, miếng chocolate kia không có chệch tẹo nào bay vào thùng rác.
”Đông.”
Vỗ vỗ tay, cô gái nhỏ giống như không có việc gì, nâng cằm có chút rối rắm.
”Buổi trưa ăn cái gì nha......Chúng ta phải về nhà sao?”
Theo tình trạng Tần Họa ở địa vị cao nhất, xe bảo mẫu như con chó nhỏ theo đuôi đã mất đi ý nghĩa được đưa đón.
”Nếu em đặc biệt muốn ăn vặt bên ngoài, chúng ta sẽ không trở về” Tiểu Chấp Mặc đề nghị.
Tiểu Đạm Đạm nghe xong, lập tức mặt mày hớn hở.
Lúc cô tung tăng định nói gì đó, Ninh Chấp Mặc lại đột nhiên đưa tay, nhéo một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn núc ních thịt của cô, nghiêm túc bổ sung: “Không được ăn gà chiên!”
Nụ cười cứng lại, chuyển sang lôi kéo, cả khuôn mặt là cái vẻ ủy khuất.
Tiểu Quỷ Đạm tiện tay cầm cây bút, trên hộp bút để trên bàn của Tiểu Chấp Mặc vẽ cái mặt xấu, biểu đạt mãnh liệt sự không vui của mình.
”Em muốn ăn KFC! Em muốn ăn gà rán Dicos! Em muốn ăn MacDonald!”
”Em muốn ăn cánh gà cay! Em muốn ăn da gà chiên giòn! Em muốn ăn gà ma thuật!”
Thanh âm không tính quá lớn, giọng điệu nhịp nhàng, rất có bộ dáng bày ra tư thế nếu anh không theo thì sẽ khóc cho xem.
Kỳ thật, Tiểu Chấp Mặc cảm giác cô gái nhỏ hôm nay có điều gì đó không đúng, lại không nghĩ ra được vì sao, cũng không hề truy đuổi đến cùng.
Anh khẽ hừ một tiếng, vân đạm phong khinh.
”Vậy em nghĩ lại là được rồi......”
Tiểu Đạm Đạm trả lại một cái xem thường, thốt ra: “Không được!”
Tiểu Chấp Mặc cười khẽ, cạo cạo cái chóp mũi nhỏ của cô, thái độ ôn hòa, cùng với sự nóng nảy của cô gái nhỏ hình thành sự đối lập.
”Hoặc là anh mang em đi, em uống cháo, xem anh ăn......”
Tiểu Đạm Đạm: “.........”
Không phải chỉ là cảm mạo thôi sao, ăn thức ăn nhẹ sao......
Có đến mức phải tàn nhẫn như vậy sao......
Trong lòng oán giận, cô gái nhỏ quyệt quyệt cái miệng nhỏ nhắn sắp treo thành cái ấm nước, nhưng cũng không có cách nào phản kháng, chỉ có thể rầu rĩ không vui trút giận vào cái hộp bút.
Lúc đem hộp bút trở thành người nào đó, cô cảm thấy mình chính là một thiên tài hội họa!
Tiểu Chấp Mặc bất đắc dĩ đỡ trán, lấy cục gôm bắt đầu xóa.
Hai người cứ như vậy một người vẽ một người xóa.
Một người lại vẽ, một người lại xóa.
Lặp đi lặp lại.
Đem Trình Hiểu Nguyệt phía sau bỏ qua triệt triệt để để.
Từ lúc cô ta nói chỉ cần Tiểu Chấp Mặc đưa chocolate cho, đã bị hai người bỏ qua triệt triệt để để.
Đều là trong nhà đem biến thành tiểu công chúa Trình Hiểu Nguyệt luôn luôn không coi ai ra gì, lúc nào thì bị mặc kệ như vậy.
Cô ta thấy toàn bộ quá trình cô gái nhỏ ném chocolate, cùng cậu bé thần sắc tự nhiên thảo luận bữa trưa, cười đùa náo loạn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn hết trắng rồi tím, tím lại xanh, xanh lại trắng.
Tiểu Đạm Đạm phía trước vừa vẽ vòng tròn, vừa đếm số.
Năm mươi, bốn mươi chín......Mười, chín, tám, bảy......
Cuối cùng, Trình Hiểu Nguyệt không nhịn được nữa, đưa tay chọc sau lưng của Tiểu Đạm Đạm.
Hai, một.
Cơ hồ là đồng thời, Tiểu Quỷ Dạm đọc xong các số.
Mâu quang của cô lóe lên, trên mặt cũng là bất động thanh sắc, sau khi tiêu sái vẽ một đường lượn sóng, xoay người sang chỗ khác.
”Xin hỏi có chuyện gì không?”