”Sáng nay lúc em cùng ba mẹ đi, nhìn sang bên phòng vẫn thấy chưa bật đèn, anh không phải là vẫn còn đang thoải mái ngủ nướng đấy chứ, Toan Toan gần đây anh đều rất lười, cũng không có ra ngoài......”
Tiểu Chấp Mặc khóe miệng chứa ý cười, giọng nói nhẹ nhàng như tơ, từ trong thiết bị điện tử truyền đến, cũng giống như theo gió lạnh đầu xuân truyền đến bên tai.
”Điềm Điềm, xoay người lại......”
Dứt lời, camera bên kia đột nhiên đảo góc quay.
Trong màn hình xuất hiện một mảng xanh mướt, làm nền cho một thân ảnh màu trắng mềm mại.
Tầm mắt của cô gái nhỏ nhìn vào......Hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, đứng ngưng trệ ở đó.
Một giây, hai giây.
Giày tuyết nho nhỏ chuyển động, thân thể nhỏ bé mập mạp theo động tác chân hướng về phía sau, có chút thật cẩn thận......
Núi non trập trùng, khí trời tầng tầng sương mù, màu xanh nhạt mông lung cùng những cành cây khô.
nồng đậm cảm giác không chân thật, làm cho người ta giật mình giống như mình đứng trong tiên cảnh.
Mà trung tâm bức tranh sơn thủy rộng lớn ấy, là một điểm nhỏ màu trắng.
Sau khi dần dần đến gần hơn, liền nhìn thấy đứng cùng với cô gái nhỏ là một thân áo khoác đen, quần bò giày da nhỏ đơn giản, hai tay đút hờ trong túi quần.
Anh cứ như vậy đứng đó, giống như nước chảy mây trôi.
vẻ mặt kinh ngạc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hoàn toàn dừng lại ở hình ảnh này.
Giây tiếp theo.
Một đạo đường cung xinh đẹp xẹt qua không trung, sau một tiếng “Oành”, Ipodmini màu trắng rơi trên đất.
Cô gái nhỏ nhìn cũng không nhìn liền nhanh chọn một đường, vội vàng chạy đi.
Bối rối, khẩn trương, tiếng nói của cô phút chốc ấm ách hơi chút khóc nức nở.
”Ôn Tình Ôn Tình, mẹ mau xuống dưới! Con muốn ăn cơm thật ngon! Con sẽ không bao giờ lấy cớ nữa......”
”Gà chiên giòn, vịt quay Bắc Kinh, thịt hầm, canh cà chua trứng, đầu cá kho tiêu con đều muốn ăn!”
”Gà chiên giòn phải chiên da giòn vàng óng ánh......Vịt quay Bắc Kinh phải là của Toàn Tụ Đức......Thịt hầm phải tám phần nạc, đầu cá kho tiêu phải cho nhiều hạt tiêu, canh cà chua trứng không có yêu cầu......Con tất cả đều muốn ăn! Con đói bụng!”
Giọng nói thanh thúy, quanh quẩn ở vùng nông thôn trống trải, đặc biệt rõ ràng.
Nghĩ đến xảy ra chuyện lớn gì, Ôn Tình vộ vộ vàng vàng từ trên lầu đuổi tới cửa thì vừa vặn đem cô gái nhỏ nghiêng ngả lảo đảo đón vào trong lòng.
Hai người đàn ông theo sau cũng kgoong khỏi lo lắng, Hứa Thời một bên phân phó đem món ăn lần nữa bưng lên, một bên lau mồ hôi trên trán của cô gái nhỏ, ông nội Hứa còn ân cần đưa một chén nước.
Đương nhiên, cô gái nhỏ đang bình ổn lại vẫn chưa chú ý đến chi tiết này.
Tiểu Quỷ Đạm chán ghét tập luyện, khó có được kinh tâm động phách như vậy chạy liền một trăm mét.
Chờ cô khôi phục lại, một bàn đồ ăn đã làm xong.
Sắc hương vị đủ cả, không khỏi lại động miệng.
Vì thế, hai giờ chiều, cco gái nhỏ dưới con mắt của những người vây xem, vui vẻ mở miệng ăn cơm......
Chỗ này cũng gắp, chỗ kia cũng múc, cơm đều ăn một chén lớn......
Ôn Tình bị dọa đến vội vàng chặn đũa, ra vẻ kinh sợ.
”Con ra ngoài đánh máu gà sao? Sức chiến đấu mạnh như vậy? Lại ăn nữa liền căng bụng!”
Tiểu Đạm Đạm sờ cái bụng tròn vo, vừa lòng đánh một cái nấc, duỗi chân duỗi tay, thế này mới miễn cưỡng giải thích.
”Buổi trưa không ăn được, vừa mới ra ngoài đi dạo, còn tưởng rằng nhìn thấy Toan Toan......Cái này đói bụng đến nỗi xuất hiện ảo giác, con còn không nhanh đi bồi bổ, không muốn lại lần nữa vào bệnh viện đâu......”
”Phốc!”
Ôn Tình nhịn không được, lôi kéo cánh tay nhỏ của con gái, khó có được yêu thương: “Lần trước lưu lại bóng ma cho con đến vậy sao......”
Đó là không có khả năng......
Tiểu Đạm Đạm nhìn lại, tỏ vẻ xem thường.
Cô gẩy gẩy một chút trong lòng bàn tay mẹ, mạnh mẽ ý thức được một điều.
”Ipodmini của con đâu?”
Lúc này, ở cửa xuất hiện đoàn người, một âm thanh quen thuộc mang ý cười vang lên.
”Ở đây......”