Tiểu Quỷ Đạm lại một lần nữa do dự.
Mười ba ngày năm giờ không để ý tới, cô xem hai bản Lục Tiểu Linh Đồng Tây Du Ký và phim hoạt hình......Ăn chín túi khoai, bắt đầu là vị chanh và rong biển......Tự làm xong hai bài tập nghỉ đông, ngữ văn và số học......
Từ thành phố A đến thành phố B, từ phồn hoa đến sơn trang sinh thái.
Cô vẫn cảm thấy, mình ở trong hoàn cảnh không có anh, cũng có thể sống được muôn màu muôn vẻ.
Nhưng mà, hôm nay cũng chỉ nhắc tới hai chữ “Toan Toan”, vẫn là lơ đãng ở trước mặt ông nội Hứa, Tiểu Quỷ Đạm đã cảm thấy rất khổ sở......
Nhưng nói thì nói thế, ngay cả gà chiên giòn, vịt quay Bắc Kinh, thịt hầm, canh cà chua trứng, đầu cá kho tiêu một loạt thức ăn ngon đều không có gợi được hứng thú thèm ăn nào.
Cô nhìn phong cảnh xa xa, núi non trập trùng.
Xoay mặt lại liếc rau hẹ bên cạnh......Cọng hoa tỏi non, xanh um tươi tốt.
Lúc một lần nữa nhìn xuống trạng thái hoạt động mới, cái đầu có chữ ký bên cạnh đã thay đổi, từ thứ Hai đến thứ Tư sữa hạch đào đậu phộng, dinh dưỡng thứ Năm thứ Sáu có chút sai lệch, đổi thành hai chữ.
Chờ anh.
Tiểu Đạm Đạm thất thần trượt tay một cái, nhấn vào khung hội thoại.
Cô kinh hãi, cuống quít muốn thoát ra, lại trượt tay, nhấn vào hiển thị tần số trò chuyện.
Trái tim nhỏ đập thình thịch, cô đâm lao phải theo lao, thói quen thấp thỏm lại đếm số.
Mười, chín, tám,......Hai, một.
Nháy mắt thần sắc ảm đạm, cô đang chuẩn bị thoát ra, màn hình lại đột nhiên nhảy ra biểu thị nhắc nhở.
Giây tiếp theo, một đạo tiếng nói quen thuộc mà ấm áp truyền vào tai.
Cách không biết xa bao nhiêu, như trước như là một cái lông vũ, chọc ở trong lòng cô gái nhỏ.
Lần này không phải ngứa, mà là chua xót.
Tiểu Đạm Đạm nghĩ, Ninh Chấp Mặc buổi trưa đại khái ăn miến cay hoặc là cà tím đi, có dấm chua.
”Điềm Điềm, ân ~?”
”Em chỉ là muốn nói với anh, hôm nay em nhìn thấy rau hẹ nha! Anh nhất định chưa có nhìn thấy, ở chỗ này! Em chỉ cho anh!”
Cô gái nhỏ cơ hồ là lúc anh nói câu cuối kia, bùm ra một chuỗi dài, một chút cũng không ngừng nghỉ.
Tiếp theo, đem khuôn mặt cứng ngắc đối mặt với ruộng màu xanh biếc kia.
Có sự bối rối không thể nhìn rõ.
Trong sản phẩm điện tử truyền ra tiếng cười khẽ, làm như bất đắc dĩ: “Điềm Điềm, đó là cọng hoa tỏi non......”
Cô gái nhỏ nhớ lại vài giây,
”Khụ khụ, em mới vừa rồi chính là kiểm tra anh mà thôi......”
”Ừ......”
Bên kia màn hình cậu bé ngoéo khóe môi một cái, cũng không có vạch trần.
Cô gái nhỏ giơ camera tiếp tục đi về phía trước, đi tới ruộng thứ hai, kiêu ngạo nói: “Xem đi, cọng hoa tỏi non, kỳ thật là em biết......”
”Điềm Điềm, đó là hành......”
Tiếng cười của Tần Họa truyền đến.
“......Em thật sự biết mà, thật sự!”
Tiểu Đạm Đạm nổi giận, khoe khoang bất thành khá nản lòng, giải thích mình cũng cảm thấy vô lực yếu ớt.
”Ừ......Anh biết, em vừa mới khẳng định hỏi qua ông nội Hứa.”
Trong giọng nói nhẹ nhàng như thế nào cũng không giấu được ý cười, lại đồng ý.
Tiểu Quỷ Đạm khó có thể tin, “Chúng ta khi nào thì ăn ý như vậy? Hay là anh nhìn mặt em liền biết em đã trải qua cái gì sao?”
”Ách,“ Tiểu Chấp Mặc dừng một chút, cân nhắc nói: “Anh là thấy em lúc nãy không trả lời liền đoán ra thôi.”
Đối phương vẫn mở camera, Tiểu Quỷ Đạm nhìn hoàn cảnh có chút quen thuộc cùng khuôn mặt tuấn lãng, tất cả ủy khuất đều lộ ra.
”Ông nội nói em ngu dốt......Anh không phải là cũng ghét bỏ em ngu dốt, mới lâu như vậy không để ý tới em, ngẫm lại anh ở nhà ăn ngon mặc đẹp đón năm mới, em ở chỗ này đón gió lạnh còn lạc đường, số ta thật là khổ......”
”Em sẽ không lạc đường.”
Tiếng nói gần hơn, tầm mắt Tiểu Đạm Đạm dừng lại ở cảnh vật bên đối phương......Mộng.
Tiếng nói trong trẻo lại truyền ra, kèm theo gió rừng vi vu.
”Xoay người lại.”