Một lần vô tình, Trình Hiểu Nguyệt nghe thấy cô gọi Ninh Chấp Mặc là ‘Toan Toan’ nên cũng gọi bắt chước gọi ‘Toan Toan’ theo nhưng Tiểu Chấp Mặc không để ý đến nên Trình Hiểu Nguyệt cũng từ bỏ.
Nhưng mà Tiểu Đạm Đạm vẫn rất khó chịu. Sau đó, ở tại trường học cô đều gọi ‘anh Mặc Mặc’ hoặc ‘Mặc Mặc’.
Điều này mang đến hậu quả, ngoại trừ tất cả các bạn học đều nghĩ hai người họ là anh em ruột nhưng ngay cả các giáo viên cũng đầy cảm xúc.
Đều do ba mẹ sinh ra, hít một bầu không khí, tại sao Tiểu Chấp Mặc có thể chăm chú nghe giảng ở trên lớp. Sau khi lên lớp còn làm bài tập. Hết giờ còn biết dọn dẹp vệ sinh.
Mà cô nhóc đi học giống như đi chơi vậy! Sau giờ học còn để Tiểu Chấp Mặc làm bài tập. Tan học còn để Tiểu Chấp Mặc dọn vệ sinh giúp cô bé. Nhưng cô nhóc này cũng chẳng biết điều.
Có đôi lúc, cô nhóc đọc truyện, đôi khi lại viết chữ vẽ tranh. Có đôi khi nhàm chán mà ăn vặt, cũng không chịu chăm chú nghe giảng.
Gọi cô đứng dậy trả lời câu hỏi cũng chẳng ăn thua. Dù sao bên cạnh cô có Ninh Chấp Mặc nhảy 3 lớp học.
Nếu so sánh, các giáo viên chẳng thà nghĩ rằng Trình Hiểu Nguyệt và Ninh Chấp Mặc là anh em.
Giáo viên chủ nhiệm đã nghe thấy giáo viên dạy toán phê bình nhiều lần. Rốt cuộc, một tuần sau, cô mới gọi Tiểu Đạm Đạm đến văn phòng.
Thầy giáo chủ nhiệm mới hơn hai mươi tuổi, đôi mặt với cô bé có khuôn mặt xinh đẹp, tròn trịa đặc biệt là đôi mắt to tròn vô tội, thầy chỉ còn cách uống mấy ngụm nước điều chỉnh cảm xúc nhưng cũng không nghiêm mặt được.
Lúc này, Tiểu Đạm Đạm vẫn đứng ngoan ngoãn trước làm việc, thản nhiên nói: “Thầy giáo, thầy đừng khẩn trương, con sẽ không ăn thịt thầy!”
”Phốc!”
Thầy Triệu không nhịn được mà phun hết nước trong miệng ra.
Thấy lấy mấy tờ giấy ăn, vội vàng lau bàn, phản bác: “Thầy không khẩn trương!”
Giải thích có vẻ hơi miễn cưỡng.
Tiểu Đạm Đạm: “A” một tiếng, “Vậy vì sao thầy uống nhiều nước như vậy làm gì?”
“..... “
”Điều đó không quan trọng!” Thầy Triệu xoa trán, thông minh chuyển đề tài, “Hứa Đạm Đạm, con có thích đọc sách không?”
Tiểu Đạm Đạm không cần nghĩ ngợi nhiều, gật đầu: “Thích ạ!”
Hơi dừng một chút, cô xòe bàn tay ra đếm, “Con thích nhất là ‘Tây Du ký’ sau đó là ‘Thủy Hử’, ‘Nghìn Lẻ Một Đêm, ‘Truyện cổ Grim, ‘Hoàng Tử Bé’..... “
Cô nhóc còn chưa kể hết, thầy Triệu đã xua tay, ngắt lời: “Ý thầy nói là sách giáo khoa..... Con thích học ngữ văn hay số học?”
Chẳng lẽ chỉ có ngữ văn hay số học mới được gọi là sách sao?
Tiểu Đạm Đạm nghiêng đầu nghĩ một lúc, hơi nhếch cằm lên, thẳng thắn trả lời: “Con thích cả sách ngữ văn lẫn số học của Mặc Mặc. Bởi vì trên đó có tên và chỉ số IQ của anh đều do con viết!”
Thầy Triệu nghẹn lời. Thầy thở dài một hơi, cố gắng ổn định lại cảm xúc, đẫn dắt, “Con có biết tại sao lại đi học tiểu học không?”
Cô nhóc ngây thơ nghiêm túc nói: “Bởi vì Mặc Mặc muốn học tiểu học cho nên con cũng cần lên tiểu học!”
Cô nhóc làm ra vẻ rất đương nhiên vì đây là một vấn đề rất đơn giản!
Cái này còn không phải là cố tình gây sự sao?
Trong phút chốc, sắc mặt thầy Triệu trầm xuống, giọng nói cũng nghiêm túc hơn.
”Vậy con thấy đi học tiểu học là làm gì? Là để con đi học không cần lăng nghe lời thầy cô giảng? Và thản nhiên ăn quà vặt trong lớp sao?”
Nói xong, thầy giáo vỗ mạnh lên bàn một cái. Sức mạnh đàn ông rất lớn, bàn làm việc vang lên tiếng ‘Ong ong’ khiến cả cốc nước lắc lư theo.