Nhóm người bạn tốt Trình Hiểu Nguyệt cũng ngồi một đoàn trước mặt Tiểu Quỷ Đạm cùng Ninh Chấp Mặc, trêu đùa đương sự.
"Ôi a, kim đồng ngọc nữ cùng một chỗ..."
"Các cậu đừng nói như vậy, chỉ là cùng nhau biểu diễn cái tiết mục mà thôi, lại không có cái gì khác...."
Lời nói chấp nhận như vậy, đôi má Trình Hiểu Nguyệt lại đỏ, động tác hạ mắt thẹn thùng động lòng người.
" Đừng không thừa nhận a... Trai tài gái sắc, có thể tốt hơn nhiều cái gì quấn quít làm phiền..."
Cô gái kia vừa nịnh hót, tầm mắt vừa trào phúng mười phần rơi vào trên người Tiểu Quỷ Đạm.
Trình Hiểu Nguyệt trong lòng vui rạo rực, trên mặt lại vẫn lại là xấu hổ...
Tiểu Quỷ Đạm nằm sấp ở trên bàn học, ôm một đoạn cổ tay lại chậm rãi vẽ, bút bi màu lam cùng da thịt trắng nõn nhẵn nhụi tôn nhau lên thú vị.
Thường thường nắm một cánh tay Tiểu Chấp Mặc lên, thật sự tiến hành so sánh, cô đối với mình vẽ tiến bộ bày tỏ cực kỳ vừa lòng.
Đương nhiên, nếu có thể gần giống kim phút kim giây kim đồng hồ, hình có thể coi như mặt đồng hồ, hình dạng dây đồng hồ lúc lớn lúc nhỏ.
Nghe phía trước truyền đến, cô dẩu miệng nhỏ lên: "Rõ ràng chính là anh đưa lên để cho em vẽ, như thế nào thành em quấn quít làm phiền rồi..."
Tiếng nói vẫn mềm dẻo như cũ, bộ dáng ủy ủy khuất khuất làm nũng làm đầu quả tim Tiểu Chấp Mặc mềm xuống.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt tóc rơi trên trán cô, anh thoáng cười, bỡn cợt hỏi lại: "Vậy thường xuyên gõ cửa sổ anh, ngủ không được bò giường anh, ăn bánh ngọt tủ lạnh nhà anh... Chẳng lẽ là con khỉ nhỏ?"
"Người xấu!"
Cô gái nhỏ bị vạch trần sự thật tức giận, "Oa hu" một ngụm liền cắn lấy bàn tay của anh.
Răng nanh mới mọc, có phần đau.
Ở trong phòng học liền vội vã hạ miệng, Tiểu Chấp Mặc nhìn chung quanh một vòng, nghiêng đầu suy tư chốc lát, không khó đoán ra nơi phát ra cảm xúc hư hỏng của cô gái nhỏ.
Chờ cô cắn xả hơi khoan khoái, anh mới vỗ vỗ quần áo đứng dậy.
Cũng không nhắn nhủ cùng cô gái nhỏ cái gì, Tiểu Chấp Mặc bước tiếp chân dài đi tới hai bước, đứng ở trước bàn mấy cô gái đang nghị luận vui vẻ.
Bóng dáng cao ngất che khuất mảng lớn tầm mắt, các cô đồng thời im bặt.
Hai tay Tiểu Chấp Mặc xuyên vào ở trong túi quần, cánh môi mỏng manh nhếch lên, mặt mày anh cao ngạo nhạt nhẽo, mông lung như ánh trăng làm cho người ta mong muốn không thể thành.
Tại lúc các cô còn không có phục hồi tinh thần lại, anh đã mở miệng, ngữ khí xa cách.
"Nghe nói, cô thích tôi?"
Sáu cái chữ.
Thành công làm cho toàn thân Trình Hiểu Nguyệt chấn động.
Toàn lớp nói chuyện phiếm cũng lác đác lưa thưa dừng lại, trừ bỏ Tiểu Quỷ Đạm không tập trung vẽ tranh.
Ánh mắt như đuốc nhìn đến chỗ trên người Tiểu Chấp Mặc cùng Trình Hiểu Nguyệt.
Lúc một cái bí mật công khai...
Trình Hiểu Nguyệt sau khi chấn kinh, sững sờ, nghi hoặc cùng các loại cảm xúc, trong lòng nhảy nhót.
Anh cũng đã bắt đầu nhìn cô, sau này bọn họ sớm chiều tập luyện cùng phòng học, hiện tại câu hỏi này, là không đúng...
Nữ sinh thích Ninh Chấp Mặc có thể xếp đến cổng trường, thư tình anh thu được cũng là "Núi nhỏ".... Nhưng mà đây tựa hồ là lần đầu tiên anh nói đến vấn đề thích này ngoài cùng Hứa Đạm Đạm.
Thổ lộ hay là chối bỏ... Trình Hiểu Nguyệt tình cảm hân hoan mà không lời nào có thể miêu tả nói được, lại còn suy tư một hồi lâu, mới đỏ mặt gật đầu.
"Uh`m."
Cùng với động tác của cô ta, các học sinh bùng nổ tâm tình cùng ngừng lại hô hấp.
Nam thần hỏi tâm ý nữ thần, nữ thần thừa nhận thích nam thần, con dâu nuôi từ bé có chịu khổ vứt bỏ hay không...
"Nếu đơn phương yêu mến có ích, sao còn muốn lưỡng tình tương duyệt làm cái gì."
Lạnh nhạt dứt lời, anh dứt khoát xoay người trở về chỗ ngồi, đưa cổ tay tới trước mặt cô gái nhỏ, mặt mày đã tìm không thấy nửa phần băng tuyết.
"Nhạ, tiếp tục vẽ."