”Tiểu tử thúi kia, tuổi còn trẻ như thế nào mà nói chuyện già dặn như vậy......Nó có biết cái gì là đau sao? Chậc chậc!”
Cô gái nhỏ mắt to có thần, con ngươi lúc sáng lúc tối, giống như sao trên trời.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn lắng nghe, bắt lấy cánh tay của ba mình, năm ngón tay cùng dùng sức ở trên mu bàn tay nhéo nhéo một cái.
Độ cong vẫn còn lớn.
Sau đó, giương mắt liếc bộ dáng nhe răng trợn mắt của Hứa Thời, cô hừ nhẹ một tiếng.
”Cái này gọi là đau, hiểu không?”
Ngữ khí cái từ cuối cùng, nói lại ba lần.
Giọng nói lanh lảnh mang theo sự chân thật rõ ràng.
Giống, giống, cự kỳ giống cái tiểu tử hàng xóm......
Hứa Thời hít vào một hơi, lộ ra khuôn mặt tuấn tú nháy mắt như cái bảng màu, ngũ vị tạp trần.
Quả thật là......Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng sao?!
Không có tảng đá nào có thể diễn tả được sự ngổn ngang trong lòng Hứa Thời, ông chỉ có thể cẩn thận ôm bi thương trong lòng mà dẹp đường hồi phủ.
Kỳ quái là, Tiểu Đạm Đạm sau khi trào phúng xong, liền không nói gì nữa.
Thậm chí, đều không có nhắc lại chuyện con chó cùng Toan Toan.
Lúc tắm gội không có nghịch vịt con, sau khi đến trên giường cũng không có quấn lấy Ôn Tình đòi kể chuyện.
Chỉnh ngọn đèn nhỏ xuống, chui vào trong chăn, một mình một người, im lặng liền ngủ.
Hứa ba không yên tâm, nửa đêm vào nhìn hai lần.
Cô gái nhỏ ngủ không an ổn, mông mông lung lung còn nói mớ.
Lúc dịch góc chăn cho cô, ông còn mơ hồ nghe được mấy từ mấu chốt.
”Toan Toan......Meo Meo......Trứng thối......Kẻ lừa đảo......Không để ý liền không để ý......”
Ngày nghĩ gì đêm mơ đấy, quả thật là ban ngày không nghĩ đến, buổi tối ngay cả nằm mơ cũng sẽ không có!
Lúc này, ông đặc biệt muốn xoa xoa khuôn mặt hồng hào khi ngủ của cô gái nhỏ.
Bàn tay đến giữa không trung, lại biến thành một cái hôn, hôn lên trán.
Bất đắc dĩ cười cười, đóng cửa đi ra ngoài, che đi một phòng ánh trăng.
.............................................
Gần đến cuối năm, ngày trôi qua nhanh chóng.
Các hộ gia đình đem lạp xưởng treo nửa tháng mang vào tủ lạnh, chợ rau giá cả đã bắt đầu tăng lên với hình thức chạy nước rút cuối cùng, dán chữ phúc, câu đối xuân rực rỡ kéo dài, trong nhà thanh âm của trẻ con và các cô gái cắn hạt dưabóc đậu phụng hình thành nên bản hòa tấu đếm ngược thời gian.
Người ở các nơi trên thế giới bắt đầu bay về tổ quốc, người khắp nơi trên cả nước chạy về quê.
Tiểu Quỷ Đạm liên tục ba năm đón năm mới nhà ông ngoại, năm thứ tư chọn quay về nhà ông nội ở thành phố B.
Lúc đi, không có chào hỏi Toan Toan.
Kỳ thật, bắt đầu từ “Sự kiện Cẩu Cẩu” đêm đó, Tiểu Chấp Mặc cùng Tiểu Đạm Đạm lần đầu tiên lâm vào cảnh khốn cùng.
Đặt mình trong đó, ai cũng không thoát ra.
Hai đứa trẻ đều có nhà, làm tổ ở nhà, một người đọc sách một người xem tivi.
Cách khoảng cách mấy mét, muốn không tiếp xúc, nói khó cũng không khó.
Thỉnh thoảng Ninh Thành Trì lúc tan tầm đúng lúc gặp Hứa Thời thì hai người đàn ông ở bên cửa tán gẫu vấn đề thời sự chú ý gần đây,thì sẽ dừng lại một hai phút như vậy, nếu Ninh Chấp Mặc đúng lúc cũng ở phòng khách, thân thể hơi hơi nghiêng, liền có thể nhìn thấy sườn mặt của nhau.
Nhưng mà, hai người liền ăn ý bảo trì động tác nhìn thẳng phía trước.
Ngầm hiểu, không để ý đến nhau.
Bảo trì tư thái, bảo trì im lặng.
Thời điểm Tần Họa cùng Ôn Tình làm bộ như lơ đãng hỏi “Hai người các con làm sao vậy”, câu trả lời của hai người đều là “Không có gì ạ”
Nói thật, cô gái nhỏ thật sự không biết mình đang phiền não cái gì.
Thiệt nhiều thiệt nhiều thứ, len lén nhìn bóng lưng anh lên lầu, lúc ăn cơm thì nhìn bóng in trên rèm cửa, bộ dáng đọc sách ở ban công thư phòng...... Cô đều rất muốn tiến lên, ôm cổ anh làm nũng, thầm oán trách cái trận chiến tranh lạnh không hề có nguyên nhân này.
Nhưng mà những cái xúc động này, lý trí khắc chế ở trước mạt anh, đều tan thành mây khói......