Tiểu Chấp Mặc nhớ tới cô gái nhỏ không muốn cho mình nghe được nguyện vọng trong năm mới kia, một tiếng sợ hãi kia "em chỉ muốn ba mẹ bên cạnh em, cùng trải qua sinh nhật em, lễ mừng năm mới."
Tim anh giống như có bàn tay nắm lấy, dùng sức nhéo vào......
Lấy lại tinh thần, đúng lúc chống lại đôi mắt trong veo như nước của cô gái nhỏ, giống như một đầm nước.
Thoáng trầm tư, anh nâng khuôn mặt cô gái nhỏ, cùng cô đối diện.
Vẻ mặt rất nghiêm túc, Tiểu Chấp Mặc dịu dàng hỏi: "Tiểu Quỷ Đạm, ở trong mắt em, thích là cái gì? Yêu là cái gì?"
"Em không biết......" Tiểu Đạm Đạm nghĩ nghĩ, ngơ ngẩn lắc đầu.
Cô rũ mắt, có chút chịu ủy khuất.
"Chính là......Vì sao các bạn nhỏ khác đều có ba mẹ đưa đón......Vì sao ba mẹ của các bọn nhỏ khác đều dẫn bọn họ đi chơi vào chủ nhật......Ba mẹ em chỉ có thể ở trong điện thoại, ở trên màn hình, ở trong tivi......Em ngay cả ông bà ngoại đều không có......Em chỉ có Toan Toan......"
Nói còn chưa xong, giây kế tiếp.
Một cái ôm ấm áp, ùn ùn kéo đến.
Gió lạnh cùng xe cộ rít gào xung quanh tựa hồ cũng bị cách ly bên ngoài, dần dần kéo ra xa.
Chỉ còn lại ở ngay bên tai, tiếng trống ngực của Tiểu Chấp Mặc.
Phù phù, phù phù.
Khiến cho người ta an tâm.
Không biết thế nào, Tiểu Đạm Đạm vốn là hốc mắt đã đỏ liền lập tức đỏ hơn, nước mắt đóng bỏng không ngừng rơi xuống.
Cô lại cố hết sức cắn môi mình, chính là không cho nước mắt rơi xuống, thân thể nhỏ nhắn ở trong lòng Ninh Chấp Mặc run run.
Tiểu Chấp Mặc năm nay cao lên không ít, cùng cô gái nhỏ cao hơn một cái đầu, hai cánh tay rất nhẹ nhàng có thể ôm chặt cô gái nhỏ.
Anh ôm thật sự nhanh.
Hai đứa trẻ cách nhau lớp quần áo giữ ấm thật dày, áo len, áo lót, áo khoác tựa hồ vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau.
"Tiểu Quỷ Đạm, không phải như em nghĩ......"
Anh thì thầm, cánh môi mềm mại nhẹ nhàng ở bên tai cô gái nhỏ hơi hơi cọ cọ.
Ba phần yêu thương, ba phần dịu dàng, còn lại bốn phần là đau lòng.
Anh nói rất nhẹ, từng chữ lại hết sức rõ ràng.
Vô cùng tinh tế, nghe vào trong tai cô gái nhỏ.
Thích và yêu, đôi khi cũng không sai biệt lắm.......Lại cũng không giống như vậy, em nhìn đám mây trên bầu trời đi."
Nghe thấy lời của Tiểu Chấp Mặc, Tiểu Đạm Đạm rối rắm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, theo ngón tay của cậu bé nhìn về phía bầu trời.
Vào đông nên ít mây, thưa thớt một hai đám, tầng tầng lớp lớp mềm mại, lững lờ trên bầu trời.
Ngửa đầu trong tích tắc kia, hai hàng nước mắt rơi xuống hai má Tiểu Đạm Đạm, lạnh lẽo.
Chảy được một nửa, liền bị một cái tay ấm áp nhẹ nhàng lau đi.
"Mây có rất nhiều muôn hình vạn trạng, có lớn, có nhỏ, có hình điện thoại, có hình con ngựa, có hình đu quay, có hình căn nhà......"
"Thích làđám mây nhỏ, yêu là đám mây lớn, cho nên......"
Cô bé nước mắt đã ngừng rơi, nhưng vẫn khụt khịt, tiếng được tiếng mất nói tiếp:" Cho nên thích cùng yêu cũng có rất nhiều hình dạng sao?"
"Ừ......" Tiểu Chấp Mặc câu môi, một phen kéo lấy bím tóc hoa lê của cô gái nhỏ.
Hôm nay tết có chút lệch, sáng mai sửa lại một chút.
Anh nói tiếp: " Ba mẹ người khác cho yêu thương, là đu quay, là nhà, ba mẹ em cho yêu thương,là điện thoại, là con ngựa......Mặc kệ là hình dạng gì, đều là yêu thương như nhau......"
Tiểu Đạm Đạmnghe được cái hiểu cái không, đầu nhỏ ở trước ngực Tiểu Chấp Mặc cọ cọ.
"Vậy còn anh? Tình yêu của Toan Toan là gì? Tết bánh quai chèo? Bánh cherry?......"
Cậu bé khóe miệng cười yếu ớt, trăng thanh gió mát, "Đều không phải......"