Tiểu Chấp Mặc nhìn khuôn mặt nhăn nhó và động tác của cô bé, "Sao vậy? Không buộc được sao?"
Cô nhóc hơi mìm môi, thấy Tiểu Chấp Mặc hỏi có chút không tự nhiên: "Sao anh không cần mặc tạp dề?"
Nghe thấy vậy, Ninh Chấp Mặc nhận lấy hai hộp cơm trong tay giáo viên, để một hộp trước mặt Tiểu Đạm Đạm, nhíu mày.
"Cũng không phải ai ăn cơm đều làm bẩn quần áo!" Cậu còn bổ sung thêm, "Hơn nữa, quá khó coi!"
Nói trắng ra như vậy khiến người khác không phản bác được.
Cô nhóc cũng cảm thấy tủi thân, tay chỉ vào tạp dề, tay kia cũng kéo tay áo cảu Tiểu Chấp Mặc, chu mỏ "Em cũng không cần tạp dề, trông xấu xí mà còn khó chịu nữa!"
Bé trai nhìn khuôn mặt vô tội của cô nhóc, hai má hồng nhuận, sáng bóng. Đột nhiên cậu cảm thấy nếu so sánh với những đứa bé khóc lóc ầm ĩ cho dù được giáo viên dỗ dành như thế nào cũng không nín thì Tiểu Đạm Đạm thuận mắt hơn rất nhiều,
Cậu hơi nhếch môi, yên tâm hơn nhiều. Sau đó, vươn người, bàn tay giúp Tiểu Đạm Đạm cởi nút thắt. Tiểu Đạm Đạm giơ tay cao, có chút gian nan nhưng dưới sự trợ giúp của Tiểu Chấp Mặc đã cởi được tạp dề xuống.
Không còn vướng víu, Tiểu Đạm Đạm vui vẻ hơn rất nhiều, đôi mắt đầy chờ mong nhìn hộp cơm mà Ninh Chấp Mặc để trước mặt.
Canh dưa chuột nấu trứng muối, một miếng thịt bò rán, khoai tây thái sợi xào. Đầy đủ dinh dưỡng cho trẻ con.
Không có trứng xào cà chua......
Tiểu Chấp Mặc có chút thất vọng nhưng vẫn chậm rãi bắt đầu ăn.
Ăn được hai miếng, cậu nhìn cô nhóc đối diện thì giật mình. Ăn rất vui vẻ......
Nhưng mà...... quả thật cậu đã đánh giá cao khả năng tự lập của cô bé này rồi.
Tiểu Đạm Đạm thuần thục cầm thìa nhét cơm vào miệng, tay áo quét vào chỗ khoai tây xào, mấy hạt cơm dính trên mặt lại còn một chút nước đọng ở cằm.
Dưa chuột bị cô bé vứt sang một góc hộp cơm, trứng muối ăn hết, miếng thịt bò cũng bị gặm một miếng nhỏ.
Đây có phải ý mẹ già nói ăn được chính là phúc không?
Tiểu Chấp Mặc hơi nhíu mày, gõ lên hộp cơm của cô nhóc.
Cô nhóc đang ăn uống vui vẻ, ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn cậu.
Tiểu Chấp Mặc chỉ tay vào vết bẩn trước ngực, hơi bĩu môi, nói câu lúc đầu cậu đã giải thích với Tiểu Đạm Đạm, chế nhạo: " Cũng không phải ai ăn cơm đều không làm bẩn quần áo...... "
Giọng nói cậu nhẹ nhàng, môi nở nụ cười. Tiểu Đạm Đạm sửng sốt, theo tầm mắt của Tiểu Chấp Mặc nhìn xuống cổ áo.
Bữa bãi, lộn xộn......
Lại ngẩng đầu lên, đúng lúc cô nhìn thấy nụ cươi của cậu nhóc, cô bé sững sờ.
Một lúc lâu, cô hơi mím môi lại...... Khóe mắt hồng lên......
Ninh Chấp Mặc không nghĩ tới cô nhóc này lại có phản ứng lớn như vậy. Nhìn dáng vẻ tủi thân cảu cô bé, cậu cảm thấy không đành lòng.
Trước khi cô nhóc sắp khóc thành tiếng, cậu vội vàng lấy mấy tờ giấy ăn, lau cho cô, hơi nhíu lông mày, ho nhẹ hai tiếng, hơi mất tự nhiên mà an ủi: "Nhóc rất lợi hại mà! So với các bạn nhóc còn bé...... "
Đôi mắt ngập nước của Tiểu Đạm Đạm nhìn khuôn mắt xinh xắn của Tiểu Chấp Mặc. Cô im lặng, tội nghiệp nhìu cậu bé.
Ninh Chấp Mặc sợ cô không tin, gật đầu: "Thật mà!"
"Nhưng nếu nhóc khóc thì không lợi hại nữa!"
Vừa an ủi, cậu vừa lau nước mắt cho cô bé!
Cô bé hít hít mũi, đội nhiên mở miệng. Giọng nói khẽ khàng lại hơi tủi thất khiến động tác của Ninh Chấp Mặc dừng lại, "Em không muốn lợi hại! Em chỉ muốn giống anh thôi!"