Cô ta hoảng sợ nhìn Vương Bác Thần.
Cậu Hồ lại vì Vương Bác Thần mà đánh đến nổi em trai mình tàn phế.
Tại sao mình lại không đối xử với Vương Nguyệt Dao tốt một chút chứ?
Nếu như mình đối xử với Vương Nguyệt Dao tốt một chút thì sẽ không có kết quả này rồi.
Đáng tiếc, hối hận đã chậm rồi.
“Bạo hành trẻ con? Tôi ghét nhất là loại giáo viên mặt người dạ thú như thế này, mang đi hết đi.”
Tất Văn Hoa vung tay lên, ra lệnh cho cấp dưới của mình mang ba người Hồ Xuyên đi khỏi.
“Đội trưởng Tất, làm phiền anh rồi, có thời gian tôi sẽ tìm anh uống rượu.”
Hồ Lãm xử lý xong mọi chuyện, nơm nớp lo sợ nhìn Vương Bác Thần, lắp bắp nói: “Anh anh Vương, ngài, ngài có thấy hài lòng không?”
Thái độ hèn mọn của Hồ Lãm khiến những bậc phụ huynh xung quanh cảm thấy rất khó tin.
Mọi người đều biết Vương Nguyệt Dao được sinh ra lúc mẹ cô bé chưa lập gia đình.
Hơn nữa, bọn họ còn nghe nói mẹ đứa bé kia rất không đứng đắn, còn là sinh viên đại học mà đã lén lút quan hệ với đàn ông để rồi mang thai, còn bị người nhà dắt ra phố thị chúng.
Loại phụ nữ như vậy thì đứa trẻ sinh ra không phải là con hoang thì là gì?
“Vương Bác Thần có lẽ cũng chỉ là người đổ vỏ mà thôi, ngay cả cậu Hồ cũng rất cung kính với anh ta, vậy mà anh ta lại lấy loại phụ nữ không đứng đắn này làm vợ, đoán chừng đã bị cắm sừng từ lâu rồi mà không biết.”
Một người phụ nữ nhỏ giọng nói.
Giọng điệu đầy ghen tị.
Bởi vì một người phụ nữ vô liêm sỉ như Triệu Thanh Hà lại tìm được một người chồng giỏi giang như vậy, trong khi bản thân mình lại tầm thường như thế, cô ta đột nhiên cảm thấy cuộc sống rất bất công.
Ông trời quả thật mắt mù rồi.
“Đúng vậy, ai biết được đã xảy ra chuyện gì, con hồ ly tinh Triệu Thanh Hà kia rất giỏi dụ dỗ đàn ông.”
“Tôi cũng từng gặp Triệu Thanh Hà, mẹ của Vương Nguyệt Dao rồi. Nhìn tướng mạo quả thật giống y hồ ly tinh, ai biết được cô ta đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông rồi? Vậy mà Vương Bác Thần cũng không ngại bẩn.”
Mấy người phụ nữ đang nhỏ giọng nghị luận, bọn họ tưởng Vương Bác Thần không nghe thấy, cho nên ăn nói rất khó nghe.
Nhưng không ngờ, Vương Bác Thần lại quay đầu nhìn sang, lạnh nhạt nói: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì mỗi người tự vả miệng mình năm mươi cái.”
Mấy người phụ huynh nói những lời kia bỗng thấy choáng váng.
Thậm chí có người còn không dám tin, Vương Bác Thần, người khiến cậu Triệu phải cúi đầu, lại chính là người đàn ông mà Triệu Thanh Hà đã lén lút qua lại khi đó sao?
Đây chính là sự trở lại của nhà vua sao?
Mọi người lập tức không dám nói nữa.
“Mấy người bị điếc à? Anh Vương bảo mỗi người tự vả miệng mình năm chục cái. Nếu các người không muốn làm thì tôi sẽ giúp các người.”
Cậu Hồ tức giận, cái bọn ngu xuẩn này, Thần Chủ vốn không định so đo với bọn họ.
Không ngờ bọn họ lại tự tìm chết, còn dám xúc phạm cô Triệu Thanh Hà.