Trần Ngọc vội vàng nói: “Mẹ, cái đó là của nhà họ Hồ tặng cho Thanh Hà mà, sao mẹ lại…”
“Cái gì, cô đang dạy tôi cách làm việc?”
Thái độ của bà cụ Triệu hoàn toàn thay đổi, trong lòng Trần Ngọc căng thẳng, có một loại dự cảm không tốt.
Vương Bác Thần nhíu mày, như này là muốn lật lọng đó à?
Quả nhiên là bà cụ Triệu thản nhiên nói: “Không phải là các người muốn 25% cổ phần của thằng hai khi còn sống à? Tôi chuyển cho các người cổ phần của thằng hai, là công ty Hoa Nguyên, công ty Hoa Nguyên giao cho Triệu Thanh Hà, đồng thời thu hồi căn nhà mà hiện tại gia đình Triệu Thanh Hà đang ở.”
“Bà nội…”
Triệu Thanh Hà không thể tin được bà nội ruột của mình lại có thể thay đổi như vậy, lừa gạt cô trắng trợn.
Trần Ngọc gắt lên: “Mẹ à, sao mẹ có thể như vậy được chứ, mấy năm nay công ty Hoa Nguyên xuất khẩu không được, thiếu nợ ba trăm tỷ, sắp phải đóng cửa, sao lại có thể…”
Nhưng mà bà cụ Triệu căn bản không cho bà ta có cơ hội nói chuyện, nghiêm giọng quát: “Kể từ bây giờ trở đi, gia đình Triệu Thanh Hà không còn là người của nhà họ Triệu nữa, đuổi bọn họ ra ngoài, xóa tên ra khỏi gia phả.”
Oành!
Lời này giống như một cơn mưa lớn đột nhiên lại dội vào trong lòng của Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà.
Bà cụ lừa gạt cả gia đình cô, Triệu Thanh Hà lập được công lớn, có thể có được dự án thành phố mới ở trong tay, chẳng những không được ban thưởng, ngược lại còn gánh trên lưng một khoản nợ ba trăm tỷ.
“Bà nội à, bà…”
Ánh mắt Triệu Thanh Hà tối xuống.
Đây chính là gia tộc.
Đây chính là bà nội ruột của cô.
Triệu Húc hả giận cười to: “Ha ha ha, Triệu Thanh Hà, cô đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi, cô chỉ là một miếng khăn lau mà thôi. Ngu ngốc, thật sự cho rằng bà nội sẽ giao cổ phần của gia tộc cho các người hả, các người thật là ngây thơ quá đi.”
Triệu Hồng cười trên nỗi đau của người khác: “Chú hai chết rồi, các người chỉ là người ngoài mà thôi, còn muốn đến đây chiếm tiện nghi của nhà họ Triệu bọn tôi à? Bây giờ các người đã không có giá trị lợi dụng với chúng tôi nữa, không đuổi các người ra ngoài, chẳng lẽ còn giữ lại đây ăn tết?”
“Ha ha, tôi đã nói là Triệu Thanh Hà trốn không thoát lòng bàn tay của bà rồi mà.”
“Một đứa con gái làm nhục gia tộc, thế mà chẳng biết xấu hổ muốn phân chia tài sản.”
Những lời nói chói tai của người nhà họ Triệu làm cho Triệu Thanh Hà hoàn toàn thấy rõ bộ mặt thật của bọn họ.
Hóa ra là sau khi bà qua đời, mình đã không được coi như là người nhà họ Triệu nữa.
Bọn họ chỉ đang lợi dụng mình, xem mình như là một công cụ.
Phốc!
Đả kích kịch liệt làm Triệu Thanh Hà nôn ra một ngụm máu.
Lòng của cô rất đau, rất đau.
Người nào trải qua đều biết một người đau lòng đến cực hạn thì trái tim sẽ rất rất đau.
“Thanh Hà, Thanh Hà.”
Vương Bác Thần vội vàng ôm lấy Triệu Thanh Hà.