“Bà nội, bà đừng có tức giận, Bác Thần không phải là có ý này đâu.” Triệu Thanh Hà vội vàng giải thích cho Vương Bác Thần.
Cô cũng hy vọng hôn nhân của mình và Vương Bác Thần có thể nhận được sự chúc phúc của người nhà.
“Vẫn là Thanh Hà hiểu rõ lí lẽ, căn biệt thự ở khu Thiên Phủ do nhà họ Triệu tặng, bà sẽ cho người quản lý giúp các cháu. Các cháu chuẩn bị đi, sau khi có được giấy chứng nhận tư cách rồi thì liền chuyển qua, bà ở nhà chờ tin tức tốt của bọn cháu.”
Nói xong, bà cụ Triệu và Triệu Long liền đi khỏi.
Triệu Thanh Hà không vui: “Bác Thần, anh không nên nói bà nội như vậy.”
Vương Bác Thần bất đắc dĩ.
Trần Ngọc nói: “Bây giờ cậu liên lạc đi, mặc dù đã dùng hết ân tình của thần chủ rồi, nhưng mà tư cách để tham gia một buổi đấu giá chắc là không phải chuyện gì khó.”
“Được rồi, vậy để con đi hỏi một chú.”
Vương Bác Thần cũng không thèm quan tâm người Nhà họ Triệu đưa ra yêu cầu vô lý thế nào, chỉ cần mình có ở đây, Nhà họ Triệu không thể tạo nên sóng gió gì.
Có điều là mẹ vợ và Thanh Hà sẽ phải chịu khổ.
Nhưng mà cái này cũng không có cách nào khác.
Vương Bác Thần gọi điện thoại cho Tư Lam, nửa tiếng đồng hồ sau, có người gửi giấy chứng nhận tư cách tham gia hội đấu giá đến nhà.
Sau khi có được giấy chứng nhận, một cuộc điện thoại của Tư Lam làm con ngươi của Vương Bác Thần trong nháy mắt vằn lên tia máu, cả người phát lạnh.
Sát khí trong mắt bỗng nhiên lan tràn ra ngoài.
Ngay cả nhiệt độ xung quanh như giảm xuống máy độ.
Cảm giác lạnh lẽo thấu xương làm Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà run rẩy một cái, phát hiện Vương Bác Thần không thích hợp.
“Bác Thần, anh không thoải mái hả?”
“Anh không sao, anh đi ra ngoài một chút.”
Vương Bác Thần vội vàng thu lại sát khí, vẻ mặt âm trầm rời khỏi nhà.
Phần mộ của mẹ.
Bị người khác tạt máu chó.
Anh muốn đi giết người.
Triệu Thanh Hà cũng không suy nghĩ gì nhiều, vui vẻ gọi điện thoại cho bà cụ Triệu.
“Bà nội, cháu đã nhận được giấy chứng nhận có tư cách tham gia đấu thầu lần này, cháu chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ tham gia buổi đấu thầu, bà có còn gì dặn dò không ạ?”
Bà cụ Triệu ở đầu dây bên kia điện thoại cười nói với vẻ mặt nham hiểm: “Tốt tốt tốt, đúng là cháu gái tài giỏi của bà, để bà kêu Húc đến đó lấy giấy chứng nhận, cháu không cần phải tham gia đâu, cứ để cho Húc thấy chút việc đời đi.”
“Không cần cháu đi ạ?”
Ban đầu, Triệu Thanh Hà vui vẻ vô cùng, giờ lập tức cảm thấy thất vọng.
“Bà của con nói thế nào?” Trần Ngọc không kịp chờ đợi mà hỏi.
“Bà nội nói để Triệu Húc đi.” Triệu Thanh Hà mặt ủ mày chau đáp lời.