Vương Bác Thần nhàn nhạt nói, “Tôi không muốn nghe thấy giọng nói của những tên cặn bã này nữa.”
“Rõ.”
Canh Phong cười lạnh đi qua đó, bốp bốp vài đấm lên mặt cậu hai Tôn.
Đánh đến khi cậu hai Tôn gãy răng đầy đất, miệng đầy máu, kinh ngạc nhìn Canh Phong.
Máu chảy xuống men theo khóe miệng, giống như một lão già ngây ngây dại dại
“Tao, tao là cậu hai của nhà họ Tôn, mày dám đánh tao như vậy, mày là ai? Cả nhà bọn mày chết chắc rồi, tao sẽ không bỏ qua qua ai hết!”
Canh Phong nhàn nhạt nói nói: “Ngài Vương đã nói rồi, ngài ấy không muốn nghe thấy giọng nói của mày.”
Nói xong, Canh Phong bóp cằm của cậu hai Tôn.
Sau đó vang lên tiếng răng rắc rợn người.
Cằm của cậu hai Tôn, vậy mà trực tiếp bị Canh Phong bóp nát!
“Aaaa!”
Đám thanh niên đeo khuyên bị dọa đơ người, miệng không ngừng phát ra tiếng la ó.
Bị dọa tới mức hồn cũng bay mất!
Đây là ma quỷ!
Đây không phải là con người!
Anh ta sao dám chứ?
Anh ta sao dám ở trước mặt nhiều người, hành hạ cậu hai Tôn như thế!
“Đừng qua đây, anh đừng qua đây.”
“Anh tránh ra, anh tránh ra.”
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, anh đừng giết tôi, tôi sai rồi.”
“Tha cho tôi đi, tha cho tôi đi, tôi không dám nữa.”
“Ba tôi là Trần Cương, ba tôi là Trần Cương, anh động vào tôi anh cũng không sống được!”
Những cậu chủ ác bá của nhóm cậu chủ ác bá ở Hà Châu đều bị dọa mà thét lớn, nhìn thấy Canh Phong đi tới thì bị dọa cho khóc luôn.
“Người đó đã nói, anh ấy không muốn nghe thấy tiếng của các người.”
Nụ cười của Canh Phong ở trong mắt bọn họ thì giống như là nụ cười nhếch mép của tử thần.
Răng rắc răng rắc!
Canh Phong không hề lương tay, bóp nát cằm của bọn họ.
Cả đời này, bọn họ cũng đừng hòng nói chuyện nữa.
Mọi người xung quanh suýt nữa bị dọa tới rớt cả con ngươi xuống đất.
Đó là nhóm cậu chủ ác bá của Hà Châu!
Bọn họ, hôm nay vậy mà bị người ta xử lý rồi.