Cứ đợi đấy cho tôi, xem tôi xử lý cô thế nào. Ông đây không ra uy thì thực sự nghĩ ông đây dễ dãi à?
“Anh Vương, Sếp Triệu, tôi tới để xin lỗi hai người. Tôi không biết công ty lại để xảy ra chuyện như thế. Tôi đã cho người xử lý Lam Minh Nguyệt rồi. Sau này sẽ không còn có người này nữa. Xin hai người rộng lòng độ lượng không chấp mà cho tôi một cơ hội nữa. Anh Vương, tôi chấp nhận bồi thường cho cô Triệu Thanh Hà, chấp nhận nhượng ra mười phần trăm cổ phần của Điện ảnh Ngô Thị tặng cho cô Triệu Thanh Hà. Anh thấy như thế có được không?”
Ngô Kỳ Long thấp tha thấp thỏm nhìn Vương Bác Thần, không dám thở mạnh.
Lần trước bởi vì thằng con trai ngốc Ngô Tranh Vanh của ông ta làm ra chuyện ngu xuẩn mà nhà họ Ngô đã tặng một căn biệt thự cho Triệu Thanh Hà, ngoài ra còn thêm mấy nghìn tỷ tiền mặt để xin lỗi.
Nhưng đã bị Triệu Thanh Hà từ chối.
Cũng bởi vì thế cho nên ông ta mới muốn đưa Triệu Thanh Hà tiến vào giới kinh doanh giải trí, đồng ý bỏ ra mọi giá để ủng hộ công ty Hoa Nguyên vùng dậy. Hiểu theo một cách khác thì việc làm này cũng là để kéo một chỗ dựa cho nhà họ Ngô của ông ta.
Nhưng không ngờ rằng tất cả lại bị Lam Minh Nguyệt phá hoại.
Triệu Thanh Hà vừa muốn nói gì đó, Vương Bác Thần đã đánh mắt ngăn cô lại.
Vương Bác Thần thản nhiên đáp lại: “Không đủ.”
Lòng Ngô Kỳ Long lạnh toát. Quả đúng như thế.
Đây đã là lần thứ hai đắc tội với Thần chủ rồi!
Nếu xử lý không khéo, tuy nhà họ Ngô không đến nỗi rơi vào kết cục giống như gia tộc Nam Cung, nhưng sau này hoàn toàn không còn khả năng phát triển nữa.
Ông ta vội vàng nói: “Anh Vương, anh xem như thế này có được không. Tôi nhượng thêm hai mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Ngô chúng tôi nắm giữ, tổng cộng là ba mươi phần trăm cổ phần, tặng cho cô Triệu Thanh Hà. Sau này, nhà họ Ngô nắm giữ hai mươi lăm phần trăm cổ phần Điện ảnh Ngô Thị, cô Triệu Thanh Hà nắm giữ ba mươi phần trăm cổ phần, là cổ đông lớn nhất của Điện ảnh Ngô Thị.”
Triệu Thanh Hà sững sờ.
Nhà họ Ngô muốn cho mình ba mươi phần trăm cổ phần?
Nhà họ Ngô nắm giữ năm mươi lăm phần trăm cổ phần của Điện ảnh Ngô Thị, vậy mà bọn họ lại cho mình ba mươi phần trăm?
Sao bọn họ lại đồng ý bỏ ra nhiều như vậy?
Lẽ nào vì họ biết quan hệ của phía mình với thư ký Tư và Canh Phong không tồi, sợ hai người gây phiền toái? Hay là dứt khoát muốn nhân cơ hội này tạo quan hệ với phía thư ký Tư?
Dù sao thì hiện giờ có rất nhiều người biết chỗ dựa sau lưng công ty Hoa Nguyên là Canh Phong và thư ký Tư. Nhà họ Ngô chắc chắn sợ đắc tội Canh Phong và thư ký Tư nên mới làm như vậy.
Thế nhưng mình không thể nhận cổ phần này được!
Không phải không thích tiền. Doanh thu hàng năm của Điện ảnh Ngô Thị lên tới mấy chục nghìn tỷ, con cháu nửa đời sau dù không làm gì, tiền ba mươi phần trăm cổ phần cũng không xài hết.
Nhưng đây là người ta nể mặt Canh Phong và thư ký Tư, là đang nịnh bợ thư ký Tư và Canh Phong. Hơn nữa, chuyện chỉ là Lam Minh Nguyệt đánh mình, không liên quan tới nhà họ Ngô lắm.
Nhà họ Ngô có thể nể mặt Canh Phong và thư ký Tư, chịu bồi thường như vậy, nhưng mình không thể làm vậy!