Bây giờ thì hay rồi, Vương Bác Thần có thể xem đã là kéo lại thể diện cho bà ta.
“Sau này bà cũng đừng nói chuyện với tôi nữa, bà xem thường nhà chúng tôi, tôi cũng xem thường nhà bà, lái một con BMW 1,2 tỷ rách nát mà đắc ý cái gì. Con rể tôi mua một chiếc BMW hơn 7 tỷ, tôi có nói cái gì không? Chỉ là lười so bì với bà thôi. Giống như bà nói, chúng ta không cùng một đẳng cấp!”
Trần Ngọc không nể nang gì, muốn trút hết sự tức giận trong lòng.
“Bác Thần, đưa mẹ đi một vòng, rồi đón Dao Dao luôn.”
Vương Bác Thần cười, không nói gì.
Vu Miên tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, đợi đến khi Vương Bác Thần lái xe rời đi, mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Giỏi cái gì, BMW thì giỏi sao? Xe của con rể tôi cũng là BMW.”
Thím Vương nói: “Xe của người ta hơn 7 tỷ, xe con rể bà mới có 1,2 tỷ, còn không bằng số lẻ của người ta, quả thật rất giỏi.”
Vu Miên: “….”
Vạn tiễn xuyên tim.
Bà có biết nói chuyện không hả.
Có ai nói chuyện như bà không?
BMW 1,2 tỷ không được gọi là BMW sao?
Vu Miên càng nghĩ càng tức.
Đáng chết, đáng chết, đáng chết!
Vậy mà lại bị Trần Ngọc xem thường, sau này sao còn mặt mũi nói chuyện với bà ta nữa.
Đúng là tức chết rồi.
Mình nói chuyện về xe với bà ta làm cái gì, biết vậy chả nói nữa, quá tức mà!
Vu Miên thở hổn hển, nhìn chiếc xe BMW của con rể, càng nhìn càng ngứa mắt.
Trên xe.
Trần Ngọc vô cùng đắc ý nói: “Vu Miên kia ra vẻ với mẹ cái gì chứ, một con BMW 1,2 tỷ rách nát cũng không biết xấu hổ mà nói với mẹ.”
Nói xong, bà ta lại nhìn Vương Bác Thần, oán giận nói: “Con lấy đâu ra tiền để mua xe? Con đúng là tiêu sài hoang phí, con vung tay quá trán như vậy, con với Thanh Hà còn muốn sinh hoạt nữa không? Ai bảo con mua chiếc xe đắt như vậy? Không thể tiết kiệm tiền sao.”
Trong lòng Vương Bác Thần lập tức cảm thấy ấm áp, vội vàng nói: “Mẹ, chiếc xe này là của bạn con, cậu ấy đi ra nước ngoài rồi, bảo con dùng trước, nếu không thì con lấy đâu ra tiền mà mua chiếc xe này chứ.”
Trần Ngọc sững sờ, suy nghĩ cẩn thận, đúng là như vậy, Vương Bác Thần lấy đâu ra tiền mà mua xe chứ, nhà còn chưa mua được nữa là.
Nhưng vẫn dạy bảo nói: “Làm người thì phải khiêm tốn, có biết không? Giống như người nhà quê, con khoe khoang cái gì hả. Chúng ta phải im lặng mà phát tài, có biết không hả? Ba mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn phải để mẹ dạy con? Sau này có tiền cùng phải tiết kiệm, nếu không cuộc sống sẽ rất khó khăn.”
“Mẹ, con nhớ rồi.”
Vương Bác Thần cạn lời, lúc nãy mẹ khoe khoang với bọn họ đâu có nói như thế này.
Đón Dao Dao về nhà chưa được bao lâu, Triệu Thanh Hà đi làm về, nghe được chuyện chiếc xe, lại nói Vương Bác Thần một trận.