Trên trán Vương Bác Thần nổi hết gân xanh, sát ý trong mắt bùng nổ!
Không khí xung quanh dường như hạ xuống mấy độ.
Triệu Thanh Hà và Tiểu Lam bị dọa giật mình, không nhịn được mà rùng mình.
Lẽ nào điều hòa của công ty hỏng rồi sao? Tại sao lại hơi lạnh vậy?
Vương Bác Thần cười gằn một tiếng, không nói tiếp nữa, nói: “Hoặc quỳ xuống cầu xin, hoặc cút!”
Lý Hoàng bị sát khí trên người Vương Bác Thần dọa cho giật mình, vẻ mặt của ông ta vốn vô cùng giận dữ, nhưng bây giờ, đan xen sự sợ hãi.
Ánh mắt của Vương Bác Thần sao lại đáng sợ như vậy?
Trên người anh sao lại có sát khí đáng sợ như vậy?
Những cao thủ mà nhà họ Lý nuôi dưỡng, trên người một số người từng tắm máu.
Nhưng cho dù là bọn họ, cũng không có sát khí đáng sợ như vậy.
Một lúc sau, Lý Hoàng mới hơi trấn định lại.
Ông ta muốn vung tay bỏ đi, nhưng chỉ cần ông ta bây giờ rời đi, nhà họ Lý sẽ hoàn toàn xong đời.
Nhà họ Lý gần như chiếm trọn dự án thành phố mới, nếu không hoàn thành được, lửa giận của Thần Chủ không phải cái nhà họ Lý có thể chịu được.
Lẽ nào, thật sự phải quỳ xuống trước Triệu Thanh Hà sao?
Không được, tuyệt đối không được!
Trên mặt Lý Hoàng xuất hiện tia giãy giụa!
Triệu Thanh Hà, đó là trò cười năm đó bị diễu phố thị chúng, là một người phụ nữ bại hoại gia phong không biết xấu hổ.
Ông ta nếu quỳ xuống trước cô ta, sau này làm sao có mặt mũi gặp người khác?
Nhưng không quỳ, nhà họ Lý không còn đường sống.
Cho dù là quỳ, cũng là vì nhà họ Lý, cũng phải nhẫn nhục.
Khi một người có cái cớ để thỏa hiệp thì người đó nhất định sẽ thỏa hiệp.
Bởi vì mỗi người, trước khi làm một chuyện, tóm lại có thể tìm được cái cớ thuyết phục chính mình.
Bây giờ, Lý Hoàng cũng như vậy.
Nhà họ Lý nếu như tiêu đời, ông ta sau này làm sao có cuộc sống áo gấm lụa là? Làm sao làm kẻ giàu sang hơn người?
Trong lòng Lý Hoàng đấu tranh một hồi, cắn răng, trực tiếp quỳ trước mặt Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần.
Nói: “Triệu tổng, bây giờ cô hài lòng rồi chứ? Tôi cầu xin cô, hãy hợp tác với nhà họ Lý.”
Ôi trời đất quỷ thần ơi, Lý Hoàng – ông hai của nhà họ Lý vậy mà quỳ xuống rồi!
Lan Tầm trợn to mắt, kinh ngạc tới mức mồm há to tới nỗi có thể nhét một quả trứng gà.
Triệu Thanh Hà ngây ngốc nhìn Lý Hoàng.