Khổng Nguyệt Nhi đến đây thực tập, tình hình trong nhà chắc chắn cũng chỉ bình thường. Đều là người có xuất thân thấp, không ai là không muốn leo lên.
“Cô Khổng, đây là cơ hội của cô, đương nhiên cũng là cơ hội của tôi, chỉ có chúng ta hợp tác với nhau mới có thể cùng tiến xa hơn.”
Trình Vụ đã nắm được Khổng Nguyệt Nhi, lúc trước anh ta cũng giống như Khổng Nguyệt Nhi, muốn leo lên cao hơn, nhưng không có đường để đi.
“Anh, anh không lừa tôi?”
Khổng Nguyệt Nhi nhỏ giọng hỏi, cô ta không ngốc, biết nếu như có thể lôi kéo được quan hệ với anh Vương, sau này chắc chắn thoải mái hơn rất nhiều.
Trong lòng Trình Vụ vô cùng vui mừng, vội vàng nói: “Tôi lừa cô thì có gì tốt với tôi chứ, hơn nữa cô cũng nhìn thấy rồi, anh Vương rất hài lòng về thái độ của cô, tôi cũng không dám lừa cô.”
Khổng Nguyệt Nhi gật đầu, quyết định đánh cược một lần, nói: “Vậy thì tốt, tôi có thể liên lạc, nhưng có thành công hay không thì tôi không dám đảm bảo.”
Trình Vụ vội vàng đứng lên, thấp giọng nói: “Cô Khổng, cô đừng lo lắng, chỉ cần cô làm theo lời tôi nói, nhất định có thể thành công. Cô là con gái, nếu trực tiếp liên lạc với anh Vương chắc chắn rất mạo muội, vợ anh ấy là Triệu Thanh Hà, chủ tịch của công ty Hoa Nguyện, anh ấy mua xe là để tặng cho vợ anh ấy, cô chỉ cần lôi kéo quan hệ với vợ của anh ấy, việc này sẽ thành công….”
Khổng Nguyệt Nhi im lặng nghe anh ta nói, cũng dao động.
Ai mà chả muốn kiếm được nhiều tiền hơn, làm việc bán thời gian cũng giống như chủ thầu lao động, nhân viên ở cửa hàng giống như cửa hàng trưởng, Khổng Nguyệt Nhi cũng muốn tích cóp cho mình một chút nhân mạch.
Cho dù anh Vương không xem trọng mình, nhưng ít nhất cũng có thể kiếm được ít tiền, không phải sao?
Như vậy, ba sẽ không cần chạy đến công trường để bán sức lao động nữa.
Đợi đến khi Trình Vụ nói xong kế hoạch của mình, Khổng Nguyệt Nhi quyết định, tự mình tìm một cơ hội để tiếp cận Triệu Thanh Hà.
Mà lúc này, Vương Bác Thần đang lái xe đi về nhà.
Trong tiểu khu, Trần Ngọc đang nói chuyện với mấy cô mấy dì, một dì mập mạp không hợp với bà ta cười nói: “Trần Ngọc, sao nhà bà lại tìm một đứa con rể như vậy, còn phải để con gái bà nuôi.”
“Vu Miên, bà có ý gì?” Trần Ngọc không vui, lạnh lùng nói: “Con rể tôi thế nào thì liên quan quái gì đến bà, nhà chúng tôi tình nguyện nuôi đấy thì sao?”
Vu Miên xem thường, cười nói: “Được rồi, mọi người ai mà không biết, chỉ không nói mà thôi. Hơn nữa, bà tức giận với tôi làm gì, lẽ nào tôi nói sai? Con rể bà ngay cả xe cũng không mua được, tôi nói không sai chứ? Bây giờ ai còn không có xe nữa.”
Một dì khác vội vàng nói: “Được rồi, Vu Miên, bà nói ít đi mấy câu, biết con rể bà mới mua xe rồi.”
Trần Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Một chiếc xe BMW có 1,2 tỷ, cũng không biết xấu hổ mà còn dám khoe với tôi? Con rể tôi còn không thèm nhìn ấy chứ, chúng tôi chỉ là lười mua xe thôi. Đừng đắc ý với tôi, tránh cho con rể tôi lái một chiếc xe sang mấy tỷ vả mặt bà.”
“Thím Vương, bà nghe đi, yo, một chiếc xe BMW rách nát có 1,2 tỷ, vậy mấy người có mua được không? Nhà mấy người có không?” Vu Miên khuôn mặt tràn đầy sự đắc ý nói: “Còn cái gì mà xe sang mấy tỷ, khoác lác với ai đây. Con rể nhà bà có cái năng lực kia, mấy người còn phải đi thuê nhà sao?”