Lương Ngọc Đình bất mãn trong lòng, thầm nói cậu diễn cái gì diễn, đạo đức giả, không ngờ biết diễn như vậy.
Nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Cậu thật là quý nhân hay quên, thư tình trước đây tôi viết cho cậu xem ra là viết uổng rồi, tôi là Lương Ngọc Đình, giờ thì nhớ ra rồi chứ?”
Vương Bác Thần sững người, hồi đại học quả thật có không ít nữ sinh từng viết thư tình cho anh.
Nhưng anh của lúc đó, tâm cao khí ngạo, không có nhìn trúng ai.
Thư tình cũng chưa từng đọc.
Nghĩ đi nghĩ lại, thật là khá buồn cười.
“Là cậu à, thật là ngại quá, những năm này tôi không ở trong nước, vừa trở về.”
Vương Bác Thần có hơi ngại, vội nói với Dao Dao: “Mau chào dì.”
Dao Dao chớp mắt, ngọt ngào gọi: “Chào chị ạ, chị thật xinh đẹp.”
Lương Ngọc Đình mỉm cười xoa đầu của Dao Dao, thần sắc phức tạp: “Cậu có con gái rồi sao? Thời gian trôi qua nhanh thật. Đúng rồi, ngày mai có cuộc tụ tập của các bạn học, các bạn học cũ ở thành phố Hà Châu tụ tập với nhau, kết bạn chat với tôi đi, cậu nhất định phải đến, không đến cậu không xong với tôi đâu.”
Vương Bác Thần không từ chối được, chỉ đành kết bạn với cô ta, đồng ý nhất định tham gia.
Nhưng trên thực tế những bạn học thời đại học này tụ tập, về căn bản đều là đi nói phét.
Sống tốt thì ở trước mặt bạn học khoe khoang, giả bộ thế nọ thế kia để người khác tâng bốc.
Sống không tốt thì chỉ có thể tiếp rượu, hơn nữa vị trí ngồi cũng là chỗ cuối, chính là vị trí đưa đồ ăn lên.
Đợi tới khi Vương Bác Thần bế con gái rời đi, Lương Ngọc Đình tức tới nỗi nghiến răng.
Tuy nhiều năm trôi qua rồi, nhưng cô ta vẫn không quên được, thỉnh thoảng nhìn cảnh Vương Bác Thần lúc đó vứt thư tình vào thùng rác.
Đó là sỉ nhục đối với cô ta!
Cô ta lúc đó là hoa khôi của lớp, Vương Bác Thần vậy mà không thèm nhìn một cái!
Đợi đấy đi, trong buổi tụ tập bạn học ngày mai, cho cậu đẹp mặt!
Trong lòng Lương Ngọc Đình tràn ngập sự khinh thường, lập tức gửi tin nhắn vào trong nhóm chat của mình: “Vương Bác Thần trở về rồi, sẽ đến tham gia buộc tụ tập bạn học vào ngày mai, các cậu biết nên làm như nào rồi chứ?”
“Cái đồ con hoang đó trở về rồi sao? Không phải nói chết ở bên ngoài rồi hay sao? Vậy mà còn dám trở về, không sợ bị nhà họ Lý lột da rút gân sao?”
“Hi hi, Ngọc Đình cậu yên tâm đi, chúng tôi biết nên làm như nào.’
“Ha ha ha, ngày mai có kịch hay để xem rồi, cái đồ con hoang đó năm đó dám vứt thư tình của hoa khôi lớp chúng ta vào thùng rác, thật là không biết sống chết.”
“Ngọc Đình, ngày mai tôi trả mối thù đó cho cậu!”
“Vương Bác Thần sao? Tôi nghe nói nhà họ Triệu có một người con rể ăn bám tên Vương Bác Thần, không biết có phải là cậu ta hay không.”
Nhìn thấy những tin nhắn này, Lương Ngọc Đình gửi một bức ảnh của Vương Bác Thần và Dao Dao, trong giọng điệu có chút đắc ý: “Đây là ảnh của cậu ta và con gái của cậu ta, các cậu xác nhận xem, có phải là con rể ăn bám của nhà họ Triệu không.”